Sườn Núi Lạc Phượng

Chương 4: Về đi thôi, không mưa gió cũng không hanh


trướctiếp

Khó khăn lắm mới qua được mùa đông, nói cách khác tấu chương xót thương cho dân chúng nghèo đói sẽ ít hơn rất nhiều, quốc khố cũng sẽ thoải mái hơn một chút… Không! Mưa một trận sẽ lại lũ lụt! Thật khiến người ta đau đầu, nhưng hết lần này đến lần khác, một đám vương tôn cứ cố hết sức đòi chỗ tốt từ hắn, bọn chúng tưởng Hoàng đế là thần tiên có thể biến ra vàng bạc, tơ lụa, bảo vật bất cứ lúc nào hay sao!

Ứng Tị hơi bực bội nghe tấu, ngoại trừ một vài sổ con về thủy lợi và báo cáo của thám tử nơi biên quan thì mọi thứ khác đều là nhảm nhí, còn có một vài người muốn đi đại tế tự! Phất tay, hạ thần vẫn không biết Hoàng đế không hài lòng với lời nói của mình ở chỗ nào, bèn lẩm bẩm lùi lại, nhưng vẫn không thể đoán ra được.

Khẽ nheo mắt nhìn chỗ ngồi gần cửa chính nhất, tên đó đi đâu rồi? Thỏa sức xem ca múa cùng mỹ nhân sao? Lúc muốn y tận sức thì y lại không xuất hiện, lúc hắn thiếu kiên nhẫn thì y lại chạy tới đùa giỡn.

Sao Lục Phượng Châu lại thăng chức được hay nhỉ? Ứng Tị đang chăm chỉ đọc lại sớ lý lịch quan viên, bản lý lịch này đủ dài để giết thời gian và tìm ra lỗi để bới móc.

Lần đầu là do hai vị cấp trên luôn tiến cử, tình huống như vậy rất hiếm có, cho nên chính xác; Lần thứ hai hình như là do chính hắn muốn tô thêm màu sắc đẹp đẽ trong hàng ngũ một đám lão già xấu xí, cho một vị trí Ngự sử* trong điện để y làm một tiểu nhân vô hại.

*Ngự sử: Chức quan có nhiệm vụ giám sát, vạch tội các quan phạm pháp.

Thực ra thì… hắn muốn thấy y! Chết tiệt, hắn vậy mà thực sự có ý đồ xấu xa với một nam nhân xinh đẹp!

Hắn nhíu nhặt mày, bên dưới suýt nữa quỳ cả đám.

Lúc này quan viên vận chuyển lương thực không khôn ngoan đến gần, gã thực sự rất vội vàng, không cần biết bản thân có bị khiển trách hay không cũng muốn đi lên trình.

“Ba triệu gánh lương thảo, hai triệu tiền quân lương, ngươi nghĩ nên cần bao nhiêu người và ngựa hộ tống?” Để vừa nhanh chóng vừa an toàn, xác thực cần người có kỹ năng giám sát đội.

“Ít nhất…” Vốn muốn nói một nghìn nhưng lại sợ bị mắng, “Ít nhất là sáu trăm binh lính tinh nhuệ, hai nghìn xe cộ và xa phu. Đó là ít nhất.”

“Sao lâu như vậy rồi mới bắt đầu vận chuyển! Không biết tướng sĩ ở biên quan đã bắt đầu đào rễ cỏ quấn bụng rồi sao!”

“Bẩm Hoàng thượng, quân lương mới được Hộ bộ phát xuống!” Gã chỉ là một viên quan nhỏ vận chuyển lương thảo, nếu không giải thích sự tình trước mặt cấp trên cao nhất thì đầu hắn sẽ bay khỏi cổ mất. Suýt nữa gã đã ngồi khóc trên đại điện.

“Vậy thì tại sao đến hôm nay mới bẩm tấu!”

“Vi thần chỉ mới được phân đến vị trí này vào hôm qua, hôm nay mới có thể lên điện diện thánh!”

Ứng Tị hiểu, là do đoạn thời gian trước hắn đã giết, cách chức và thuyên chuyển quá nhiều quan chức dẫn đến hỗn loạn gần hai tháng, sau đó lại áp đảo tinh thần! Kìm nén cơn giận, “Truyền chỉ, lệnh—”

Ai lại đi làm cái công việc mất đầu này! Mọi người siết chặt cổ.

Liếc nhìn ghế trống ở cửa thành, quyết tâm: “Ngự sử trong điện Lục Phượng Châu làm phó tổng quản hành quân, lập tức mang một ngàn quân và hai ngàn xa giá xuất phát, chuyển đến doanh trại trong vòng một tháng. Không được sai sót!”

Sau một trận sấm sét mùa xuân khủng khiếp, trà ngon cũng không còn thơm nữa!

Phượng Châu vô cùng chán nản, không màng đến niềm vui của nông dân. “Hôm nay vừa lạnh vừa ẩm, chẳng có gì vui cả. Cuộc sống quá ngắn ngủi, ta sẽ chết vì buồn chán mất—”

“Chủ nhân! Không ổn rồi! Tiêu rồi! Tiêu rồi!” Quản gia tâm phúc hét lớn, chạy vào trong vườn.

“Câm miệng! Ngươi mới tiêu đó!”

“Nhanh lên, mau đi tiếp chỉ thôi thiếu gia! Bọn họ muốn người đi áp tải lương thực đến biên quan! Trong một tháng phải vận chuyển mấy ngàn xe hàng, không phải rõ ràng muốn đòi mạng người sao!”

Phượng Châu sửng sốt. Vị Hoàng đế kia vô cùng sủng ái y, thật sự là đang nổi lên sát tâm hay là đang nói đùa? “Mau thay quần áo!”

“Cái, cái gì?”

“Lấy cái bộ dáng này tiếp chỉ chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết à?”

“Vâng—” Không đúng, là thiếu gia trước mặt người khác, ngay cả khi chết cũng phải duy trì hình tượng là một thiếu gia tuyệt thế!

Tiếp chỉ trong hoang mang. Tên thái giám nhận vàng cũng xin lỗi hận không thể đi đưa mạng thay Lục đại nhân xinh đẹp: Không lí gì Hoàng thượng lại đột nhiên nói một câu như vậy, kết quả thiên địa biến sắc!

Nghĩ kỹ lại, trong đó có cái gì không ổn… Ồ, không có trà ngon đồ tốt, cũng không dễ sai sử “Người đâu, thay quan phục.”


trướctiếp