Sườn Núi Lạc Phượng

Chương 1: Chỉ điểm giang sơn, không tìm thấy anh hùng


trướctiếp

Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua dây đàn của cây đàn cổ.

Tiếng đàn trầm bổng êm dịu, thân đàn lốm đốm, im lìm lạnh lùng với thế gian.

Con thuyền hoa nhấp nhô trong màn mưa đêm; ở mũi thuyền có một người thân mặc trường sam trơn nhưng lại vấn tóc bằng kim quan đang gảy đàn trên mặt hồ không một bóng người. Rượu gạo trong khoang vẫn còn nóng hổi trên bếp than nhỏ nhưng chủ nhân không hề có ý định thưởng thức.

Một chiếc thuyền hoa khác có kích thước và kiểu dáng tương tự lao tới, xuyên qua cái lạnh thấu xương. Một người mặc kệ áo lông trắng như tuyết bị mưa làm ướt đứng trên mũi thuyền, lo lắng nhìn thanh niên tuấn tú chỉ mặc thường phục chơi đàn hai canh giờ không ngừng nghỉ. Thấy không ai đáp lại, người đó dứt khoát nhảy lên chiếc thuyền đối diện.

“Phượng Châu? Nếu không nắm chắc thì đừng làm.” Cúi đầu khẽ sờ lên trán người kia, lạnh quá. “Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.” Thân thể mạnh mẽ không phải để bị chà đạp như vậy.

Người bị cắt ngang cũng không có vẻ gì là không vui, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần giống hệt mình. “Phượng Tự, ta chỉ là đang suy nghĩ mấy chuyện. Trận mưa đông này gần nửa tháng không ngừng, cả người cũng mốc meo, thối rữa rồi.”

Người đánh đàn được gọi là Phượng Châu bị Phượng Tự giống như đúc kéo vào khoang thuyền.

“Lục Nhi đâu?” Phượng Tự hỏi. Người hầu Lục Nhi thực sự rất thông minh và lanh lợi, chỉ là hơi lười biếng.

“Ta không để bọn họ hầu hạ. Đêm nay ta muốn ở một mình.” Chỉ có bản thân mình mới biết lần này đi là mưa bão hay nắng ấm. Cho dù có tài văn chương cùng lá gan lớn như trời nhưng Phượng Châu vẫn hơi hoảng sợ.

“Có việc gì thì cứ nói với ta.” Phượng Tự kéo Phượng Châu lại gần, tận hưởng sự thân mật của tình thân. “Ta gánh với ngươi.”

“Sao trọng trách của ngươi lại nhẹ như vậy?” Phượng Châu cười khúc khích nhấp một ngụm rượu ấm.

“Cả đời này chỉ có hai chúng ta nương tựa lẫn nhau. Thỉnh thoảng ngươi phải cho ta biết tình hình hiện tại của ngươi.” Phượng Tự rất hiểu Phượng Châu, nếu không nói vài câu, hẳn là trong hai năm tên này sẽ không gửi nửa lá thư nào.

“Những lời này phải là ta nói mới đúng, dù gì công phu của ta cũng tốt hơn ngươi một chút. Phải là ta lo lắng cho ngươi mới đúng.” Phượng Châu chưởng một quyền vào người hắn.

“Chỉ là một chút mà thôi.” Phượng Tự gặp chiêu nào phá chiêu đó. “Nếu chuyện lớn nhỏ gì cũng đều tự làm lấy thì chúng ta có thể đã kiệt sức từ lâu rồi.”

“Ừ, nhưng ta vừa đi rồi, bao nhiêu chuyện linh tinh đều đổ lên người ngươi cả.”

Phượng Tự gõ đầu Phượng Châu, “Đồ ngốc! Ngươi cứ lo làm quan đi, dẫu là quan thanh liêm hay tham quan gì cũng đều có ta giúp đỡ!” Ý của hắn rất rõ ràng, hắn muốn tin tức chuyện làm ăn và mối quan hệ trong kinh thành làm hậu thuẫn cho sự nghiệp to lớn này.

“Ôi… có quá nhiều việc phải làm!” Nhưng cũng đáng! Vì trà Xuân Minh Tiền tương đương với vàng, vì quần áo được dệt làm thủ công, vì…ước nguyện cả đời với người phụ nữ nào đó!

“Đàn thêm một khúc nữa rồi về?”

“Được.”

Gió tây bắc tiếp tục thổi mưa bụi tàn nhẫn, tạt vào mặt lạnh băng như dao.

Mưa mù mịt ở Giang Nam, mùa đông năm nay rất lạnh.

* * *

Những khóm hoa mai hồng cuối cùng rung rinh đối diện với mùa xuân ấm áp hiếm thấy ở kinh thành, các thiên kim và phu nhân có thể diện áo xuân rực rỡ nhưng lại không ngắm hoa trong đình viện mà lại cố tình đến ngoại thành thưởng mai cùng những người khác.

Mà đầu xuân năm nay, có hai chuyện lớn đáng để người trong triều hưng phấn:

Một là thời kỳ để tang của Tân hoàng đã hết, các cận thần đang ráo riết tuyển tú cho quân vương.

Một chuyện khác nữa chính là Hàn Lâm viện có người mới đến đẹp hơn cả hoa, tên là Lục Phượng Châu!

Việc ở Hàn Lâm viện cũng không nhiều, cũng chỉ là ghi ghi chép chép, cũng có những người tài danh được thánh ân, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít. Ngoại trừ những nhà có con cháu chẳng ra gì muốn mời thầy đến dạy thì hầu hết Hàn Lâm chỉ có một thân văn chương hư danh mà thanh liêm.

Mà người mới trúng cử tu soạn Hàn Lâm viện Lục Phượng Châu không chỉ có một bụng tri thức mà còn có tiền trong tay, sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ sang trọng, tỳ nữ hầu hạ cũng đều là tuyển chọn bậc thượng thừa ở kinh thành. Dù chỉ là quan chức ngũ phẩm nhưng lại nổi tiếng khắp kinh thành, ai ai cũng tự hào khi kết giao với y.

*Tu soạn Hàn Lâm viện giữ việc khởi thảo, nhất là các bản thảo về quốc sử, thực lục

Suýt nữa thì quên, còn có cách cư xử hào phóng và rộng rãi của y nữa.

Biên quan không có chiến sự chỉ là chuyện tạm thời, quốc khố vẫn còn bạc dẫu không nhiều lắm, hoàng thượng anh minh quả quyết vừa mới lên ngôi…

Kết hợp lại với nhau chính là cảnh ca múa nhàm chán trước mắt mừng cảnh thái bình!

Lục Phượng Châu làm động tác tay, ca nữ đầu bảng của ca phường ôm đàn tỳ bà, đàn hát nghe như hạt châu lớn nhỏ cùng rắc vào hủ ngọc*.

*Nghe như hạt châu lớn nhỏ cùng rắc vào hủ ngọc (大珠小珠落玉盘): một câu thơ trong Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị.

Không phải ngày nào y cũng tiếp đãi khách khứa, nếu không mọi người sẽ cho rằng y là tên ăn chơi sa đọa, càng tiêu xài hoang phí thì sẽ làm lòng người ngày càng bất mãn.

“Ánh mắt của Lục hiền đệ thật tốt, tuyển ca phường vừa phong nhã vừa không trái với quy tắc. Chắc là rất đắt?” Học sĩ Hàn Lâm viện* Tiền Mân thì thầm với người đang mời khách Lục Phượng Châu. Người đẹp, đàn hay, hát hay, không thua kém gì hoàng cung cả. Chiêu đãi một đêm dù không ngủ lại thì cũng tốn kém ngàn vàng! Hắn là một văn nhân nghèo, muốn tham lam cũng chẳng ai tặng lễ cho hắn. Trong nhà có một thiếp thất trẻ tuổi đã đủ nghèo rồi, đâu ra tài lực mà ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt với mỹ nhân chứ?

*Học sĩ Hàn Lâm viện – nhóm học sĩ đứng đầu Hàn lâm viện


trướctiếp