Phụ Trợ Vì Vương

Chương 5



"Như vậy chúng ta......" Phàm Bố Hài trước tìm về lý trí, "Đợi lát nữa T đi trước tiên, đồ đệ cậu cùng Quỷ Thần, chủ yếu đừng để lộ kỹ năng, không cần đánh lại chỉ cần đừng chết là được. Mặt khác...... À, không còn vấn đề chúng ta liền đi......"

Giang Thời: " Tốt, cùng đi."

Phàm Bố Hài dừng lại: "Không phải cậu xem công lược sao, xong rồi hả?"

Giang Thời ngược lại kỳ quái mà nhìn hắn: "Nói 10 giây, tôi từ trước đến nay đều phi thường giữ lời."

Phàm Bố Hài: "."

Cậu là nhất!!!

Huỳnh Nguyệt Con Dơi tiến vào sau giai đoạn thứ ba cũng vừa lúc khởi động ba hình thái cắt, cũng để ra cho người chơi thời gian hai mươi giây thở phào.

Phàm Bố Hài vốn đang muốn nói gì đó, nhưng hiện tại xác thật không có bao nhiêu thời gian cho bọn hắn tán gẫu. Bây giờ cần thiết nhất là mọi người phải về đúng vị trí của mình, nên hắn tức khắc đem lời nói tới miệng nuốt trở về.

Đơn giản lưu loát mà làm mấy cái động tác: "Mọi người về đúng vị trí!"

Người chơi mới đứng bên cạnh cổ vũ: "Thu phục được, đội trưởng"

Phàm Bố Hài xoay người chạy một mạch về vị trí của mình, không hề quay đầu lại, đến khi nhìn lại mới phát hiện sau lưng mình có nhiều thêm một cái đuôi.

Hắn nhịn không được mà cao giọng: " Đi theo tôi làm cái gì! Không phải bảo cậu cùng Kỵ sĩ đi cùng nhau sao!"

Giang Thời: "Tôi đi cùng Kỵ Sĩ cũng vô dụng, không bằng đi theo anh hỗ trợ đánh điểm yếu của BOSS"

Phàm Bố Hài cả người đều cảm thấy không tốt: "Kia còn chưa đánh tới điểm yếu đâu?! Cậu cùng tôi tới bên này, Kỵ sĩ T không ai thêm máu làm sao bây giờ?!"

Giang Thời chậm rãi chớp chớp mắt: "Không phải nói chỉ cần đánh vào điểm yếu, BOSS liền sẽ không sử dụng được kỹ năng sao? Website Official công lược sai rồi?"

"Cho nên tôi nói chính là tình huống vạn nhất không đánh được điểm yếu!" Phàm Bố Hài cắn chặt hàm răng, "Sau khi thất bại chính là bị công kích đánh tơi bời, dù chúng ta có trang bị cấp 80 cấp, cũng không có biện pháp đứng vững trước vài lần công kích như vậy!"

Giang Thời: "Nếu chỉ cần không xuất hiện tình huống đánh không được điểm yếu, thì không phải sẽ không bị đánh tơi bời sao?"

Nhiễu loạn lời nói, làm Phàm Bố Hài nghe được ngực phập phồng một trận.

Tuy rằng là ở trong thế giới game thực tế ảo, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn vẫn như cũ cảm thấy ảo giác tùy thời có khả năng bị tức đến xỉu: "Nhưng vấn đề hiện tại là, cậu cho rằng điểm yếu của nó cứ như vậy là đánh sao?! Khi cậu xem công lược, không nhìn thấy thao tác đánh liên tục có hệ số khó khăn như thế nào sao?"

"Tôi đánh phó bản này hơn trăm lần, chỉ có thể bảo đảm 45% xác suất hoàn thành đánh bại sơ hở! Cậu theo tới thì có ích lợi gì! Cậu có thể bổ sung 55% còn lại sao!"

"Bảo cậu làm gì thì liền làm cái đấy, rốt cuộc tôi là đội trưởng hay cậu là đội trưởng, bằng không tôi giao chức quyền chỉ huy cho cậu, tới đảm đương!"

"Tôi không muốn soán vị, thật sự. Nhưng vừa rồi tôi cũng nói, tôi đi cùng T xác thật vô dụng, đội trưởng anh trước tiên bình tĩnh một chút?" Giang Thời hiển nhiên không thích người khác dỗi trước mặt cậu, đúng lúc mà lui về phía sau kéo ra hai bước, "Anh có phải hay không lại đã quên tôi là hiến tế? cho là đi theo T thêm máu, với cường độ công kích bạo tẩu kia, thật không nhất định sẽ làm được gì."

Phàm Bố Hài bên cạnh tìm về một tia lý trí.

Sửng sốt một chút, cũng mới nhớ lại chức nghiệp của đối phương.

Đều do giai đoạn hai quá mức thuận lợi, nên hắn cư nhiên quên rằng tên này là một Phù Văn Sư.

Giang Thời thấy Phàm Bố Hài rốt cuộc đã hiểu, cũng chậm rì rì mà tươi cười: "Cho nên so với ở kia không ý nghĩa mà thêm máu, không bằng lại đây hỗ trợ đánh vỡ trán thử xem đi. Vạn nhất tôi thật đúng là có thể bổ sung 55% xác suất thành công này thì sao, anh nói có phải hay không? Nếu thật sự không được, cùng lắm thì diệt đội, đến lúc đó tôi ở tại đây rời đội, cho người khác vào."

Phàm Bố Hài: "......"

Tục ngữ nói duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười, huống chi gương mặt của Giang Thời phối hợp với biểu tình như vậy trông thật sự quá lão luyện.

Đều đã nói đến như vậy, nếu còn tính toán chi li cắn không bỏ, ngược lại có chút không cho người chơi lâu năm chút mặt mũi.

Huống chi, lúc này đợt sóng tấn công lớn đang chờ phát động, cũng không cho bọn hắn nhiều thời gian tranh luận.

Sát Quỷ Thần nghe hai người tranh luận nửa ngày, không kiên nhẫn hỏi: "Phá Hài, rốt cuộc còn đánh nữa hay không?"

Phàm Bố Hài liếc mắt nhìn Giang Thời một cái, nhớ lại Phù Văn Sư này ở giai đoạn thứ có thể nói là thao tác chói mắt, cắn răng quyết định: "Đánh! Thử xem liền thử xem!"

Thanh âm của Kỵ Sĩ cũng là trực tiếp cất cao: "Không thử cũng không được, đã không có biện pháp kéo dài, chạy nhanh chuẩn bị, sóng sắp tới!"

Lời còn chưa dứt, mọi người tức khắc hô hấp nhẹ lại.

Huỳnh Nguyệt Con Dơi bỗng nhiên thét dài một tiếng, răng nanh đầy mặt mà mở cánh từ không trung gào thét tới.

Phàm Bố Hài không yên tâm mà vẫn là hỏi nhiều một câu: "Đại hào, công lược đều xem qua, biết hướng nào để đánh đi?"

Giang Thời: "Yên tâm, tất cả đều nắm trong tay."

Phàm Bố Hài: "."

Con mẹ nó cái gì mà tất cả đều nắm trong tay?!

Hiện tại những người chơi trở về vừa thấy liền biết chưa trải qua đòn hiểm bao giờ!