Trong chăn ấm áp tràn ngập mùi hoa tường vi thơm ngát, cần cổ trắng nõn của Tạ Âm Lâu cũng vậy, đâu đâu cũng toát ra mùi thơm.
Hơi thở nóng bỏng có thể thêu đốt người của Phó Dung Dữ dịch chuyển trong
bóng tối, tìm đến cằm cô, rồi đến môi cô, nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng
bèn tiến tới hôn cô. Bên trong căn biệt thự của nhà họ Tạ, hai người tựa như nấp trong một nơi không bị ánh sáng chiếu tới, ở trong chăn làm
chút chuyện xấu hổ.
Không muốn cho ai biết, lại sợ làm ồn khiến những người bên ngoài nghe thấy.
Tạ Âm Lâu vô thức siết chặt cổ áo ngủ của Phó Dung Dữ, lông mi run rẩy như cánh bướm chỉ cần chạm vào sẽ vỡ nát, cô căng thẳng như vậy khiến Phó
Dung Dữ nhất thời dừng động tác, chần chừ không biết có nên ra tay hay
không.
Lần đầu tiên anh không thể kiềm chế bản thân như vậy.
“Hôn trước đã nhé?”
Phó Dung Dữ thu lại bàn tay đặt trên eo cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý dụ dỗ, dừng lại bên đôi môi cô.
Tạ Âm Lâu như đứa trẻ bị phán tán sự chú ý, ngoan ngoãn nghe lời hôn lại
anh, xong lại nhịn không được nói: “Phó Dung Dữ, tim em đập nhanh quá.”
Chăn đắp bên trên bị kéo xuống một chút, khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ
lộ ra dưới ánh trăng, ngũ quan không thể chê vào đâu được, mỗi tội khi
hôn lại quá mãnh liệt.
Trái tim Tạ Âm Lâu thoáng qua cảm giác tê dại, đầu ngón tay men dọc theo cổ áo anh hướng xuống dưới.
Cửa phòng đúng lúc đó vang lên tiếng gõ cửa, sau hai lần gõ liền im bặt.
Tim Tạ Âm Lâu đập loạn nhịp, phía sau gáy cũng đổ mồ hôi hột, cô nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
“Tạ Thầm Thời! Nửa đêm nửa hôm em không ngủ đi, bị điên hả?”
Không cần đoán cũng biết là cậu ấy.
Giọng nói của Tạ Thầm Thời truyền qua cửa phòng: “Em định ăn bữa khuya, đến để hỏi Phó Dung Dữ ăn không thôi.”
Phó Dung Dữ nằm ỳ trên người cô, không hề có ý định đứng dậy.
Đúng lúc Tạ Âm Lâu cũng nâng đôi tay trắng như tuyết của mình lên, ôm lấy cổ anh không buông.
Cô không để ý đến Tạ Thầm Thời nữa, ngửa đầu nhìn Phó Dung Dữ nhỏ giọng nói: “Em khoá cửa rồi.”
Đáy mắt Phó Dung Dữ dâng lên ý cười nồng đậm, hai ngón tay thon dài che đi
đôi mắt xinh đẹp đến không tưởng của cô, một lần nữa cúi xuống hôn môi
cô.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang suốt một phút rồi sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Chiếc váy ngủ rộng rãi cùng dây thắt lưng đều bị ném xuống cuối giường, chăn
bông màu trắng cũng theo sau đó rơi xuống đất. Trong bóng tối, bàn tay
thon dài như ngọc của người đàn ông chạm đến mảnh vải ren ướt sũng, sau
đó thẳng tay ném xuống cuối giường.
........
Ánh đèn màu cam ấm áp được bật lên, ánh sáng hắt vào thân thể lười biếng
của Tạ Âm Lâu, cô lật người muốn né tránh, mái tóc đen dài quấn quanh
cánh tay, với lấy gối đầu ôm vào ngực.
Chốc lát sau, Phó Dung Dữ đi vào phòng tắm tắm rửa qua, khi quay lại, đường
cong tuyệt mỹ trên lồng ngực dính chút hơi nước, sát lại tấm lưng xương
bướm của cô, hơi thở không nặng không nhẹ hỏi: “Ngủ rồi à?”
Tạ Âm Lâu vừa trải qua một trận làm tình dang dở chưa xong, cảm giác nhức mỏi từ tận sâu xương cốt.
So với làm xong hẳn còn mệt mỏi hơn.
Cô kéo cánh tay Phó Dung Dữ lại, ôm chặt, nhỏ giọng thì thầm: “Ý chí của anh mạnh thật đấy, Phó Dung Dữ.”
Lúc nãy anh chợt nhớ ra ở đây không có chuẩn bị đồ, đang nửa chừng phải
dừng lại, dùng chăn bông mềm mại quấn chặt lấy cô rồi hôn không ngừng
nghỉ, đợi cho cơn xúc động kia rời đi mới buông người ra, giây sau chạy
vội vào phòng tắm xả nước lạnh.
Tạ Âm Lâu duỗi ngón tay, nhàn nhã chạm vào hình xăm màu đen trên cổ tay anh.
Dù chỉ đụng chạm nhẹ nhưng đối với Phó Dung Dữ thì hành động này không
khác gì châm lửa, anh nắm chặt đầu ngón tay cô, kìm nén nói:
“Còn không ngủ nữa là anh sẽ khiến em phát khóc đấy.”
Tạ Âm Lâu muốn thấy anh trở mặt nên cố ý kề sát lại gần nói: “Anh không doạ được em đâu, Phó Dung Dữ.”
Ở phương diện này cô vốn là người nổi loạn, không muốn làm theo thói
quen, sao có thể bị doạ sợ chỉ bằng một câu nói của anh chứ. Cô men dọc
theo đường nhân ngư gợi cảm hướng xuống dưới thăm dò, móc nhẹ vào mép
khăn quấn quanh eo anh.
Phó Dung Dữ bị cô giày vò cũng không có cách nào khác, cơ bắp trên cánh tay hơi căng
cứng, lại nhét người vào trong chăn rồi ôm chặt lại.
Lần này anh làm thật, bờ lưng dài vững chắc che khuất phân nửa ánh sáng bên ngoài, hàng mi cong vút của Tạ Âm Lâu hơi khép lại, nhìn theo ánh sáng
cô chỉ cầm thấy khắp nơi đều nóng rẫy.
Mồ hôi lấm tấm chảy theo sườn cổ rồi trượt xuống xương quai xanh, thấm vào lớp ga giường.
——
Rạng sáng, dưới bếp truyền đến tiếng nấu ăn.
Tạ Thầm Thời dáng vẻ như u hồn đi tới, nhìn thấy người mặc chiếc váy ngủ
dài tới mắt cá chân đứng trước bếp là Tạ Âm Lâu liền mất hứng quay đi,
nhưng ánh mắt sắc bén của cậu ấy nhận ra cô đang nghiêm túc nấu ăn nên
đã đứng lại nhìn một lúc.
“Chị nấu mì à?”
Tạ Âm Lâu bất ngờ nghe thấy tiếng nói phát ra từ sau lưng thì bị giật
mình, nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Thầm Thời cô mới thả lòng, đồng thời
hỏi: “Làm một bát không?”
Đôi mắt xinh
đẹp của Tạ Thầm Thời nhìn vào chiếc nồi, ngữ điệu lười biếng hỏi: “Chị
thả gì vào mì đấy, sao nước lại có màu đỏ tím?”
“Bắp cải tím.”
Tạ Âm Lâu chọn một túi rau củ và gia vị bên trong tủ lạnh, không ngờ tới khi nấu nước sẽ bị nhuộm màu theo.
Cô thử qua rồi, mùi vị không tệ.
Nhưng đáy mắt Tạ Thầm Thời lại lộ ra vẻ ghét bỏ, cậu ấy lùi lại nửa bước:
“Bắp cải tím cho vào mì khác gì với thuốc độc đâu chứ.”
“Em trai, món ăn này có tên là Tử Khí Đông Lai đấy.”
Tạ Âm Lâu chậm rãi tắt bếp, nói với cậu ấy: “Mang ý nghĩa tốt.”
Giữa lông mày tinh xảo của Tạ Thầm Thời hiện lên hai phần do dự, gần đây cậu ấy đang nhắm vào một hạng mục đầu tư lớn, vậy nên rất cần có may mắn.
Giờ sợi mì của Tạ Âm Lâu có tên như vậy thì chắc chắn phải thử một bát.
Chết cũng phải ăn.
Tạ Âm Lâu chỉ cho cậu nửa bát, nửa còn lại để lại cho Tạ Thầm Ngạn.
“Chị không thể để em không ăn hết một mình được sao?”
Tạ Thầm Thời còn chưa chuẩn bị tâm lý để ăn, nghe được câu này liền ngẩng đầu ý kiến:
“Thế sao Phó Dung Dữ lại được nguyên một bát?”
“Thầm Thời, đến cái này mà em cũng muốn cướp à?”
........
Tạ Âm Lâu bưng bát Tử Khí Đông Lai còn nóng hổi lên tầng, tiện nhắc nhở Tạ Thầm Thời đang ăn là để lại nửa bát kia cho Tạ Thầm Ngạn. Cô trở lại
phòng, thấy Phó Dung Dữ đang ngồi trên ghế sofa, màn hình laptop sáng
trưng hiện lên tài liệu khẩn cấp cần anh xử lý.
Thấy vậy cô giảm nhẹ bước chân, đặt mì xuống nhắc nhở anh ăn nhân lúc còn nóng.
Nói xong liền xoay người định đi về giường thì bị Phó Dung Dữ kéo lại, ngón tay thon dài ấn vào phím gửi đi, rồi đóng laptop lại.
“Ban nãy Thang Nguyễn gửi tin nhắn tới.”
Anh đưa điện thoại cho Tạ Âm Lâu, lòng bàn tay ấm nóng ôm chặt cô qua lớp vải mỏng của chiếc váy ngủ bằng lụa.
Mà lực chú ý của Tạ Âm Lâu đều đặt hết vào điện thoại, cô cúi đầu mở khoá
thì thấy một bức ảnh chụp màn hình tin nhắn của người lạ cách đây mấy
năm do Thang Nguyễn gửi tới, đồng thời có kèm dòng tin nhắn: ⌈Bà chủ, em tìm thấy trong phần tin nhắn này trên Weibo, Nguyễn Tuyền trước đây có
tìm chị để ra giá thiết kế bộ sườn xám.⌋
Khi đó Nguyễn Tuyền đã có chút danh tiếng tại vòng thi thiết kế quốc tế,
còn cửa hàng sườn xám của Tạ Âm Lâu chỉ vừa mới xây dựng, trong không
khác gì một cái xưởng nhỏ.
Vậy nên cô ta ra giá rất hào phóng, nghĩ có thể dễ dàng mua lại được.
Chỉ không ngờ rằng Tạ Âm Lâu không có thói quen đọc tin nhắn chờ trên Weibo, thông tin cứ vậy mà như đá chìm xuống đáy biển.
Tạ Âm Lâu trả lời Thang Nguyễn với hai chữ: ⌈Đã nhận.⌋
Ảnh chụp màn hình này Tạ Âm Lâu không vội công khai lên mạng mà lưu nó lại trước đã.
Bởi vì cô không đáp lại bài xin lỗi, thêm việc áp lực từ cộng đồng mạng và
địa vị gia đình cô nên Nguyễn Tuyền lại một lần nữa đăng bài diễn văn
xin lỗi.
Giờ người hâm mộ ngoài việc tẩy chay tác phẩm của cô ta ra đã không còn nguyện ý quan tâm đến những việc khác nữa.
Cung Lâm với mấy người trong đoàn đội đi máy bay về Tứ Thành ngay trong đêm, không dám chậm trễ dù chỉ một phút, sau đó chủ động liên hệ với người
đại diện của Khương Nại để hẹn gặp mặt một lần. Ít nhất phải mặt đối mặt tạ lỗi với Tạ Âm Lâu sau đó đền bù cho cô.
Khương Nại thì gặp được, còn Tạ Âm Lâu ngay ngày hôm sau đã rời khỏi Tứ Thành đến ủng hộ sân khấu hí kịch của Vân Thanh Lê.
Đi cùng cô có Phó Dung Dữ, thư ký và cấp dưới của anh, vừa đúng lúc họ cần đi công tác ở thành phố bên cạnh.
Khi đến sân bay, Tạ Âm Lâu nhìn thấy Hình Lệ đẩy xe lăn của Phó Dung Hồi đến nên hơi kinh ngạc.
Hình Lệ nói: “Bác sĩ dặn phải để anh ấy hít thở không khí bên ngoài, vậy nên anh ấy muốn đi công tác với Phó tổng.”
Phó Dung Hồi vẫn mang dáng vẻ gầy gò tái nhợt đó, nhưng thần sắc đã tốt hơn trước, anh ấy đắp một chiếc chăn mỏng màu vàng nhạt trên đầu gối, giọng nói yếu ớt tràn ra từ đôi môi mỏng: “Gần đây tôi tốt hơn rồi, sẽ không
làm phiền đến mọi người đâu.”
Tạ Âm Lâu
âm thầm dò xét, rồi quay đầu kề tai Phó Dung Dữ nói nhỏ: “Em trai anh
dạo này có phải bị tình yêu ảnh hưởng rồi không, thấy đỡ hơn trước nhiều lắm.”
Mà cách đó không xa, Hình Lệ mặc
một chiếc váy màu tím thắt eo tôn lên vóc dáng quyến rũ và gợi cảm,
trang điểm cũng rất nhẹ nhàng tinh tế, đang ngồi cùng những nhân viên
khác bàn chuyện trong công ty, nhìn không ra chút tâm tình buồn bực nào.
Lúc Phó Dung Dữ phối hợp ghé tai vào, Tạ Âm Lâu lại nói ra suy nghĩ trong
lòng mình: “Anh cá với em không, chắc chắn em trai anh đang yêu đương
với Hình Lệ.”
Phó Dung Dữ không nghiện cá cược, ngữ điệu bình thường nói: “Đến Hoài Thành rồi em muốn đi dạo ở đâu để Hình Lệ đi với em.”
“Phó tổng... Anh không đi với em sao?”
Tạ Âm Lâu ghé sát khuôn mặt mềm mại vào hõm vai anh, ngọt ngào thốt ra
từng tiếng Phó tổng, khiến anh đắm chìm đánh mất bản thân, nhân lúc xung quanh không ai chú ý nhéo vào lòng bàn tay cô nói: “Đi chứ.”
Cô cong môi mỉm cười, hài lòng ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp.
......
Quá trình bay đến Hoài Thành, Tạ Âm Lâu đều cố gắng giảm sự chú ý bằng cách đeo khẩu trang, cô không muốn bị người khác nhận ra mình. Nhưng bên
cạnh lại tồn tại một người đàn ông mang cảm giác thần tiên mãnh liệt
như Phó Dung Dữ, khó trách khỏi việc mang đến những ánh mắt tò mò trộm
nhìn sang.
Có người tính giơ máy chụp
lén, đôi môi xinh đẹp của Hình Lệ khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nhắc nhở:
“Cục cưng, chụp lén Tiểu Tiên Nữ là phạm pháp đấy.”
Nhưng có người lại không phục, đến khi quay đầu nhìn thấy gần mười người đàn
ông lực lưỡng mặc toàn vest đen, trong nháy mắt bị doạ sợ không dám lên
tiếng.
Chạng vạng tối, máy bay đã tới Hoài Thành.
Bên ngoài lạnh lẽo, Tạ Âm Lâu mặc chiếc váy dài cổ điển, bả vai trắng ngần
lộ ra ngoài khoác hờ chiếc áo vest xanh nhạt của Phó Dung Dữ, sau đó
được anh ôm eo ra ngoài.
Còn chưa lên xe, từ xa đã thấy Thịnh Hựu An đứng đợi từ rất lâu.
Tạ Âm Lâu dừng bước chân, ánh mắt chuyển hướng sang Phó Dung Dữ, giọng
điệu có phần suy đoán: “Đừng nói với em đây là đang giúp Chu Tự Chi làm
việc tốt nhé?”
Ánh mắt Phó Dung Dữ bình
tĩnh không chút gợn sóng nhìn Thịnh Hữu An, lâu rồi không gặp, ông ta
dường như đã đổi sắc, tựa như số nợ rắc rối đã được giải quyết ổn thoả.
Đối mặt với chất vấn của Tạ Âm Lâu, anh tích chữ như vàng nói: “Không
phải anh.”
Hình Lệ giẫm lên đôi giày cao
gót màu đỏ bước ngang qua, thanh âm như gió đêm nhẹ nhàng thổi tới:
“Không phải Phó tổng làm đâu, chắc chắn là Chu Tự Chi làm ra đấy. Đàn
ông quả nhiên rất đáng sợ, lúc dỗ dành mỹ nhân lại dùng tới hai gương
mặt.”