Trước khi cô tham gia buổi phát sóng trực tiếp, Phó Dung Hồi trong bệnh viện phải đi cấp cứu một lần.
Lần này đúng là đã dọa Tạ Thầm Thời sợ xanh mặt mày, cậu ấy chưa từng thấy
ai ho ra máu mà có thể làm ướt đẫm cả người, chờ đến khi Tạ Âm Lâu đến
thì thấy cậu ấy nhảy ra khỏi phòng bệnh Phó Dung Hồi, cái mũ áo hoodie
màu xám nhạt trùm kín đầu, mái tóc ngắn lòa xòa trước trán, làm dịu đi
khuôn mặt góc cạnh và sắc sảo của cậu ấy.
Nhưng vừa nhấc mí mắt, sự sắc bén dưới đáy mắt lại không cách nào che đậy.
Vừa nhìn là đã dễ đoán được đây là người không dễ chọc.
Cho nên khi cậu ấy đi ngang qua điều dưỡng, mặc dù bọn họ say mê khuôn mặt của cậu ấy thì cũng không có ai dám bước lại gần.
Tạ Âm Lâu dẫm lên giày cao gót ra khỏi thang máy, thấy Phó Dung Hồi đã
được bác sĩ đẩy vào phòng bệnh ICU, cô dừng bước, ngược lại nghiêng đầu
nhìn sang Tạ Thầm Thời đang dựa trên vách tường trắng: “Không dọa em sợ
chứ?”
Tạ Thầm Thời cứ như vừa nghe được chuyện cười, xoa ngón tay thon dài: “Bộ ông đây làm từ sứ à?”
Tạ Âm Lâu thấy cậu ấy khôi phục lại vẻ mặt lười nhác, trong lòng cũng dần yên tâm, bước đến đứng cạnh cậu ấy.
Vài giây sau.
Cô nghe thấy Tạ Thầm Thời lơ đễnh nói: “Lưới Điện sẽ không ở bệnh viện cả đời đấy chứ?”
“Có thể ở trong bệnh viện giữ lại mạng sống đã là chuyện cực kỳ may mắn
rồi.” Tạ Âm Lâu khẽ nói, giọng nói trong trẻo của cô văng vẳng trong
hành lang, lời vừa ra khỏi miệng cô mới nhận ra cậu ấy đã đặt biệt danh
cho Phó Dung Hồi:
Lưới Điện.
Tạ Thầm Thời mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt vừa lười nhác vừa coi thường:
“Em gọi anh ta như vậy, tên mù đó cũng trả lời em.”
Sau đó Tạ Âm Lâu không nói gì với cậu ấy nữa, tính cách Tạ Thầm Thời là ăn
no rửng mỡ, nếu không ai quan tâm thì cậu ấy sẽ không cảm thấy thú vị
nữa. Dù sao lần tới nhân lúc người khác không chú ý, cậu ấy vẫn sẽ khắc
hai chữ Lưới Điện thật to lên trán Phó Dung Hồi.
Chờ đợi khoảng hai tiếng.
Tạ Thầm Thời nhận được cuộc gọi mời đi uống rượu của đám bạn xấu, không
biết đã chạy đi từ lúc nào, Tạ Âm Lâu đi đến căn tin quay lại, trong tay cầm thêm một bình giữ nhiệt, cô vừa đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy
có người lén la lén lút đứng trước cửa phòng bệnh ICU.
Sau khi nhìn kỹ, nhận ra là Hình Lệ mặc chiếc đầm ngắn màu đỏ, mái tóc dài
màu nâu uốn xoăn thả sau vai, trên mặt còn đeo một cái kính râm lớn che
mặt. Sau khi chặn đường điều dưỡng đi ngang qua hỏi tới hỏi lui bệnh
tình người nằm trong phòng một lúc lâu, cô ấy thả người ra, tiếp tục
nhìn vào trong phòng bệnh.
Tạ Âm Lâu lập tức lùi ra, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Hình Lệ: ⌈Đang làm gì đó?⌋
Hình Lệ bất ngờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, giống như giật mình sợ
hãi, nhìn quanh quẩn như sợ làm phiền người nằm bên trong, sau đó cầm
điện thoại như có tật giật mình, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: ⌈Đang đánh gôn đây.⌋
Cô ấy mạnh miệng nói không
quan tâm đến sống chết của Phó Dung Hồi, ra nước ngoài tiêu tiền như
nước, hưởng thụ sự sung sướng của đời người.
Nhưng thật ra là lén về nước thăm Phó Dung Hồi không biết bao nhiêu lần rồi,
lần này Tạ Âm Lâu trùng hợp bắt gặp, hiển nhiên đây không phải lần đầu.
Hình Lệ là người hay làm chuyện trái với lương tâm, vì thế càng muốn che
giấu bản thân mình, thấy Tạ Âm Lâu mãi không gửi tin nhắn đến, bèn nhắn
lại: ⌈Tìm tôi có chuyện gì à, là có thứ gì cần thư ký Hình mua giúp cô
sao?⌋
Tạ Âm Lâu đứng ở phía xa nhìn Hình
Lệ dựa trên cửa phòng bệnh ICU, giống như làm vậy có thể đến gần Phó
Dung Hồi hơn một chút, cô gúi đầu nhập tin nhắn. Nửa tiếng sau, cô âm
thầm rời đi, trước khi Hình Lệ kịp phát hiện thì bóng dáng cô đã biến
mất sau cánh cửa thang máy.
Lúc ra khỏi bệnh viện, Tạ Âm Lâu cũng gửi tin nhắn cho Phó Dung Dữ:
⌈Bệnh viện đã có người chăm Dung Hồi, anh bận việc của mình đi, đừng đến nữa.⌋
…
Lúc Phó Dung Hồi tỉnh lại, bóng đêm ngoài cửa sổ đã đen nhánh.
Bệnh tình lần này của anh ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh, tỉnh lại sớm hơn
một tiếng so với thời gian bác sĩ dự đoán, lúc mở hàng lông mi dày như
lông quạ ra, tròng mắt màu hổ phách khẽ giật giật, cổ họng phát ra tiếng trầm khàn như khát nước đã lâu: “Nước.”
Sau đó, có người bưng ly nước ấm cho anh ấy, cắm ống hút vào đút anh ấy uống.
Phó Dung Hồi không nhìn thấy đường, sau khi hết khát thì nói: “Cảm ơn Thầm Thời.”
Bàn tay đang cất ly của Hình Lệ đột nhiên khựng lại, cô ấy đứng ở mép
giường, chiếc váy đỏ trên người che lấp hơn một nửa tia sáng lạnh lẽo,
cụp đôi mắt hồ ly nhìn sườn mặt hốc hác do bệnh tật của Phó Dung Hồi một lúc lâu không rời đi.
Cô ấy thường hay dùng nước hoa đậm mùi, khi bước đi sẽ tỏa ra hương thơm, đứng gần sẽ có thể ngửi thấy rõ ràng.
Phó Dung Hồi không thể nào không ngửi thấy mà coi cô ấy thành Tạ Thầm Thời.
Nhưng câu cảm ơn của anh làm vẻ mặt Hình Lệ còn khó coi hơn cả bước tượng
Phật có mặt mũi hung tợn treo ở đầu giường, ngón tay đã siết chặt đến
trắng bệch. Phó Dung Hồi hơi ngẩng đầu, ánh mắt phiếm chút ưu thương:
“Bệnh viện không phải nơi tốt để ở, tôi thấy bệnh đau bao tử của cậu chỉ là bệnh vặt, không đáng cứ chạy đến bệnh viện mãi, về nhà đi thôi.”
Anh ấy cố ý nói lời này, tựa như trong tiềm thức cảm thấy nếu Hình Lệ nghe thấy những lời này sẽ quay đầu đi thẳng.
Chờ một lát nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên.
Mà ngược lại, mu bàn tay tái nhợt đặt trên chăn của anh ấy bị người khác
nắm lấy, bàn tay trơn mềm, nhiệt độ cơ thể ấm áp hơn anh ấy.
Ngón tay thon dài của Phó Dung Hồi lập tức khựng lại, cuối cùng cũng không thể ngụy trang được nữa.
“Anh muốn chọc em tức giận bỏ đi sao?” Đôi mắt hồ ly của Hình Lệ hơi cụp
xuống, cố chấp muốn nhìn thấy một chút phản ứng trên khuôn mặt người đàn ông này, giọng nói càng lúc càng nặng nề: “Cho dù cố ý coi em là Tạ
Thầm Thời, thì anh vẫn không muốn đối diện.”
Đối diện với tình yêu em dành cho anh.
Hình Lệ rất muốn chất vấn anh ấy, âm cuối run rẩy giữa môi một lúc lâu.
“Hình Lệ.”
Phó Dung Hồi gọi tên cô, đôi mắt mới tỉnh dậy đỏ ửng khác thường, để lộ ra
cảm giác ốm yếu bệnh tật: “Bước về phía trước đi, đừng quay đầu lại,
được không?”
“Nhưng con đường phía trước không có anh chờ em…”
Giọng của Hình Lệ nức nở: “Em sợ đi xa rồi, quay đầu lại sẽ không nhìn thấy
bóng dáng anh nữa, sẽ lẻ loi cô độc, Dung Hồi, Phó Dung Hồi… Anh có thể
thương xót em một chút không, giữ em lại đi, em cam tâm tình nguyện, em
bằng lòng.”
Cô ấy vừa nói, những giọt nước mắt trong suốt cũng lã chã rơi xuống, thấm ướt tấm chăn đơn.
Bầu không khí yên tĩnh văng vẳng tiếng khóc thút thít.
Đây chính là sự tủi thân và không cam lòng trong khoảng thời gian này, cùng với tình cảm nhiều năm bị đè nén trong lòng cô ấy.
Tựa như lúc này chúng đã tìm được một lỗ hổng, chúng hận không thể hoàn toàn bao phủ lấy anh ấy.
Phó Dung Hồi cảm giác cổ họng đau rát, đã tích cóp sức lực cả nửa đời người nhưng lại chẳng dám nắm tay Hình Lệ, hắng giọng nói với cô ấy: “Cô
không đi thì sau này sẽ bị con ma ốm yếu dặt dẹo như tôi liên lụy tuổi
thanh xuân, Hình Lệ, tôi không thể rời khỏi bệnh viện, nói không chừng
buổi tối ngày nào đó tôi sẽ chết trên cái giường bệnh này, cô hiểu
không?”
“Phó Dung Hồi, có chuyện gì mà em chưa từng trải qua chứ?”
Hình Lệ không muốn buông tay: “Năm em mười bảy, bà ngoại bị xuất huyết não
phải nhập viện… Khi đó trên người em không có tiền, còn chẳng nộp nổi
viện phí, em đã nói với điều dưỡng là sắp xếp giường trước, trời lạnh
quá, em về thay một bộ đồ rồi quay lại…”
“Nhưng mà, anh biết không, chân trước em vừa ra khỏi bệnh viện tìm những người họ hàng máu lạnh kia vay tiền, thì bà ngoại còn chưa chờ được bác sĩ
sắp xếp giường đã qua đời, bà ấy đau lòng không muốn liên lụy em, không
muốn em còn nhỏ đã mắc nợ, không thể học đại học.”
“Khi em chạy về bệnh viện thì nhìn thấy trên mặt bà ngoại đã phủ một lớp vải trắng, em còn ngây thơ hỏi bác sĩ rằng có khi nào bà chết giả không,
haha… Người thân duy nhất của em ra đi thế đó, học đại học không có chỗ
dựa kinh tế, vừa quê mùa vừa nghèo hèn, có người có tiền thấy dáng người em gợi cảm, vì thế muốn bao nuôi làm người tình.”
“Phó Dung Hồi, nếu không phải Phó thị cho em thời gian thử việc, Phó tổng
bảo phòng kế toán ứng trước tiền lương một tháng cho em sống, thì có lẽ
cuộc đời em đã bị phá hủy từ lâu rồi… Anh không muốn nhìn thẳng vào tình yêu của em, vậy coi như em báo ơn anh đi.”
“Hình Lệ em nợ hai anh em nhà anh,
Để em trả đi, em không muốn...kiếp sau luân hồi vẫn còn nợ anh.”
Hình Lệ nhìn mọi thứ đã trở nên mơ hồ, đôi mắt hồ ly đã bị nước mắt bao
trùm, cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo bị gió lạnh thổi run, giữ nguyên tư
thế cứng đờ một lúc lâu không cử động, vì sợ Phó Dung Hồi lại đẩy ra một lần nữa.
Với cô ấy mà nói, ba giây ngắn ngủi còn dài hơn cả đời.
Cho đến tận khi bàn tay gầy guộc lạnh lẽo của Phó Dung Hồi nắm lấy tay cô ấy, sức lực gần như cạn kiệt.
Hình Lệ ngẩng khuôn mặt trang điểm tinh tế lên, hàng mi lại bị nước mắt làm ướt nhẹp, run rẩy đôi môi đỏ mỉm cười với anh ấy.
Cười xong, cô ấy cúi đầu kề sát đốt ngón tay Phó Dung Hồi, phần gáy lộ ra giữa mái tóc xoăn dài màu nâu ướt đẫm mồ hôi vì khóc.
Ngón tay Phó Dung Hồi chầm chậm men dọc theo trán cô ấy, đến gò má mềm mại,
rồi dời ra sau tai lau sạch những giọt mồ hôi kia, bởi vì nhiệt độ của
anh ấy thấp nên phần da thịt được anh ấy chạm qua có cảm giác thoải mái
hơn không ít.
Hình Lệ cũng bình tĩnh lại, nhìn anh ấy, bị anh ấy hấp dẫn mà bất giác tiến lại gần.
Mùi hương nước hoa nồng nàn xộc thẳng vào mũi, Phó Dung Hồi có thể cảm nhận được, nhưng anh ấy lại chẳng hề tránh đi.
Ngay khi đôi môi đỏ mọng của Hình Lệ chuẩn bị chạm vào anh ấy, tiếng tách
tách bất ngờ vang lên, cô ấy rất quen với tiếng động này, vì trước kia
cô ấy cũng thường lén làm như thế.
Hình Lệ hít sâu ba hơi, nhìn về phía Tạ Thầm Thời đang giơ điện thoại đứng ngoài cửa phòng bệnh.
Lần đầu tiên cô ấy nổi lên ý đồ mưu sát cậu chủ nhỏ có thân phận tôn quý này.
Tạ Thầm Thời quấy rầy người ta hôn môi, thế mà còn giả vờ không có chuyện
gì cất điện thoại, làm bộ làm tịch trùng hợp đi ngang qua, lười biếng
nhét tay vào túi quần: “Ông đây chưa nghe được nhiều lắm.”
“Không nghe được nhiều lắm, nhiều lắm là bao nhiêu?”
“Từ lúc cô nói đi học đại học bị người có tiền để mắt, muốn tiêu tiền bao
nuôi cô làm người tình, cô quỳ ở mép giường khóc lóc cầu xin tên mù kia
yêu cô đi, cô muốn trả ơn, chỉ chút đó thôi…”
Tạ Thầm Thời vừa mới nói xong, ý muốn giết người của Hình Lệ càng thêm nghi ngút.
“À, còn nữa.” Tạ Thầm Thời cong môi cười cười, để lại một câu: “Còn thấy cô động lòng muốn cướp sắc.”
…
Một tiếng “đinh”, màn hình điện thoại sáng lên trong phòng ngủ tĩnh lặng,
sau đó nó nhanh chóng được bàn tay người phụ nữ cầm lấy, nhấn mở xem,
một lát sau, đầu ngón tay cô gái nhấn nút tạm dừng video, quay đầu nhìn
Phó Dung Dữ nằm bên cạnh, nói: “Thầm Thời đã gửi cho em một video, là
Hình Lệ và em trai anh.”
Cánh tay Phó Dung Dữ ôm cô vào trong lòng, mắt không thèm mở, cất giọng khàn khàn: “Ừ.”
Trong bóng tối, Tạ Âm Lâu ngửa đầu tiếp tục nhìn anh: “Có lẽ hai người họ đã yêu nhau rồi, anh không quan tâm sao?”
“Nên yêu nhau từ sớm.”
Phó Dung Dữ đang mơ màng buồn ngủ bị cô làm phiền, bàn tay thon dài của anh thò vào trong chăn, dễ như trở bàn tay gỡ đai lưng áo ngủ của cô ra,
vừa thò vào trong thăm dò vừa bình tĩnh hỏi cô: “Em biết tiền tiết kiệm
của Hình Lệ còn dư lại bao nhiêu không?”
Anh dùng dư lại, mà không phải tích cóp.
Đầu óc Tạ Âm Lâu toàn là hình ảnh trong video kia, không suy nghĩ cẩn thận, thốt lên theo bản năng: “Mấy ngàn vạn?”
Ở trong công ty, nguồn thu nhập của Hình Lệ không chỉ là tiền lương kết
xù và tiền thưởng cuối năm do Phó Dung Dữ chi trả, mà còn nhờ cô ấy
thường xuyên trà trộn vào diễn đàn, bình thường rãnh rỗi bớt chút thời
gian kiếm chút chuyện bát quái để đầu cơ trục lợi.
Số tiền này đủ để cô ấy sống trong cuộc sống nhung gấm lụa là, tích cóp thêm tiền thực hiện ước mơ tự do tài chính của cô ấy.
Phó Dung Dữ cúi đầu, hơi thở từ đôi môi mỏng phả lên gáy cô, nói: “Một trăm vạn, không có bất kỳ bất động sản nào, đến nhà chung cư đang ở cũng đi
thuê.”
Đôi mắt Tạ Âm Lâu lóe lên sự ngạc
nhiên, nắm lấy xương cổ tay thon dài của anh để tránh anh làm ảnh hưởng
đến suy nghĩ của cô: “Không phải Hồ Ly giỏi nhất là gom tiền sao, sao cô ấy lại thuê nhà?”
“Từ sau khi Dung Hồi
bị mù, Hình Lệ đã bắt đầu bí mật làm từ thiện, nhưng tiền cô ấy quyên
góp đều dùng danh nghĩa của Dung Hồi, xây dựng những trường học ở vùng
núi xa xôi tích phước cho cậu ấy.”
Trong
bóng tối, không thể nhìn rõ cảm xúc trong ánh mắt Phó Dung Dữ, chưa hết, anh lại thong thả nói: “Hai năm trước cô ấy tìm anh xin ứng trước tiền
thưởng của một dự án, sau đó anh bảo Trần Nguyện điều tra mới biết
được.”
Cho nên ngày thường Hình Lệ bán
tin tức đầu cơ trục lợi trong nhóm trò chuyện của công ty để kiếm chút
tiền, anh đều mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Tạ Âm Lâu nghiêm túc suy nghĩ một lát, kề sát vào người anh, nói: “Một cô
gái yêu tiền như mạng mà có thể quyên sạch gia sản của mình vì Dung Hồi, phần tình nghĩa này của cô ấy, nếu không phải Dung Hồi bệnh nặng, có lẽ họ đã ở bên nhau từ lâu rồi.”
Tạ Âm Lâu vừa dứt lời, dường như nhớ ra điều gì đó, với tay cầm lấy điện thoại.
Cô cảnh cáo cậu em trai nhà mình không được lấy video uy hiếp Hình Lệ.
Cô quá hiểu tính cách của Tạ Thầm Thời, khi có thể làm chuyện xấu thì cậu ấy sẽ không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào.
Tin nhắn cảnh cáo này gửi vào điện thoại Tạ Thầm Thời như đá chìm đáy biển, một thời gian thật lâu sau, đoạn video này đã biến thành điểm yếu để
Hình Lệ khuất phục trước uy quyền.
Chớp mắt đã đến ba ngày cuối tuần.
Thang Nguyễn đặt “Điệp” vào trong hộp gỗ rồi gửi đến nhà họ Tạ, ánh nắng mặt
trời ban trưa xuyên qua cửa kính sát đất rọi vào trong phòng ngủ chính,
nhiệt độ trong phòng rất phù hợp, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên bộ sườn xám màu tím đậm được thêu tay cực kỳ tinh xảo móc trên giá.
Con bướm bằng chỉ thêu quấn quanh vòng eo, chất liệu vải mỏng manh như cánh ve sầu, sợi tơ trên mỗi con bướm như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Tạ Âm Lâu quấn khăn tắm đi ra ngoài, mái tóc dài buộc qua loa, có vài cọng rơi xuống dính chặt lên cơ thể mảnh khảnh trắng như tuyết, cô đi đến
trước bộ sườn xám, hàng mi cong vút tinh mịn lẳng lặng đánh giá hình
thêu bên trên một lúc lâu, khăn tắm rơi dọc theo mắt cá chân rớt xuống
thảm.
Cô khẽ giơ bàn tay mảnh mai lên, nhẹ nhàng gỡ bộ sườn xám xuống.
Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng đi đến phòng thay đồ để mặc vào, trên màn hình điện
thoại nằm trên bàn trang điểm là tin nhắn của Trần Nho Đông: ⌈Cô Tạ, địa điểm tổ chức tọa đàm là phòng phát sóng trực tiếp số 1 của đài tin tức, sẽ có xe chuyên dụng đến đón cô.⌋
40 phút trước.
Tạ Âm Lâu trả lời một câu đơn giản: ⌈Được, đạo diễn Trần.