Phó Dung Hồi nằm
trong phòng hồi sức chuyên sâu, hơn mười hai tiếng sau mới tỉnh lại. Anh ấy mở mắt ra, cảm nhận được trên mu bàn tay đang được bao bọc bởi một
cảm giác ấm áp, giống như có người vẫn luôn ở bên cạnh lúc anh ấy chìm
trong bóng tối vậy.
Sau khi anh ấy bị mất thị lực, khứu giác trở nên vô cùng nhạy bén.
Hương thơm này không phải mùi nước hoa quen thuộc của Hình Lệ, mà là một mùi hương nhẹ nhàng của hoa hồng.
“Chị Tiểu Quan Âm.”
Giọng nói khàn khàn yếu ớt của anh ấy vang lên, giống như đang trên bờ vực
thẳm. Tạ Âm Lâu đứng ở mép giường, cúi người xuống dịu dàng nói: “Tôi
đây, anh trai của cậu đang ở phòng làm việc của trưởng khoa. Dung Hồi,
cậu bình tĩnh hô hấp.”
Sau khi được cô
nhắc nhở, Phó Dung Hồi dường như đã tìm lại được nhịp thở. Cảm giác ngột ngạt khó thở trước khi hôn mê khiến anh ấy dường như quên mất khả năng
hô hấp: “Tôi nằm mơ thấy chị và anh tôi đã kết hôn.”
Ngón tay của Tạ Âm Lâu vuốt nhẹ theo mạch đập tái nhợt ở trên mu bàn tay của anh ấy, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đã kết hôn rồi.”
Chỉ cần mạch của anh ấy vẫn còn đập, mọi người có thể yên tâm.
Nói xong cô cầm lấy tay của anh ấy, chỉ hướng cho anh ấy tìm đến hai tờ giấy đăng ký kết hôn cô đặt ở dưới gối.
Giọng nói của cô vẫn rất nhẹ nhàng: “Dung Hồi, tôi và anh cậu đã có một mái nhà rồi, cậu cũng là người nhà của chúng tôi.”
Ngón tay lạnh lẽo của Phó Dung Hồi chầm chậm chạm vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, nhưng anh ấy lập tức buông nó ra, anh ấy sợ ngón tay của mình sẽ
làm bẩn chúng. Ánh trăng ở bên ngoài soi sáng căn phòng qua ô cửa
sổ, chiếu lên khuôn mặt mang nét dịu dàng của anh ấy. Phó Dung Hồi chậm
rãi lên tiếng:
“Tôi cũng mơ thấy ba. Ông
ấy đứng ở bên kia cầu đợi tôi đi qua, trong tay cầm lấy sợi dây xích
chó. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng của anh tôi vang lên, anh ấy bảo tôi
quay về ăn bánh chẻo.”
Cuộc đời của anh ấy ngắn ngủi như giọt sương mai. E b o o k t r u y e n . v n
Câu nói cuối cùng của Phó Dung Dữ giống như một mệnh lệnh, không để cho anh ấy đi.
Phó Dung Hồi mới nói được vài câu đã bắt đầu ho dữ dội, giọng nói của anh
ấy khàn đặc: “Đêm mà ba mất, tôi nói tôi muốn ăn bánh chẻo, anh tôi liền đi ra ngoài mua cho tôi, sau đó ba tôi bị ngã xuống giường, cứ như vậy
mà rời đi.”
“Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, Dung Hồi.”
“Chị dâu… Ba rất hận tôi. Tôi vừa sinh ra đã lấy đi mạng sống người phụ nữ
ông ấy yêu thương nhất, tiếp theo đó là mạng của ông ấy.” Nỗi sợ này đã
bị Phó Dung Hồi chôn chặt ở trong lòng từ lâu. Các đốt ngón tay của anh
bấu chặt lấy mép giường, lên tiếng: “Vậy nên sau khi xuống địa ngục ông
ấy vẫn luôn đợi tôi, trong tay cầm lấy sợi dây xích đó, yêu cầu tôi phải đền hai mạng.”
Sau khi anh ấy xuống đó thì sẽ không còn anh trai bảo vệ anh ấy nữa.
Khát vọng muốn sống sót vô cùng mạnh mẽ khiến anh ấy chống lại được số mệnh. Anh ấy yếu ớt tựa trán mình lên gối, trong khoang mũi chỉ toàn là mùi
thuốc khử trùng, nhưng lại khiến cho anh ấy cảm thấy rất thoải mái.
Tạ Âm Lâu yên lặng đợi anh bình tĩnh trở lại. Bàn tay khẽ vỗ về tấm lưng gầy guộc dưới lớp áo bệnh nhân.
Một lúc lâu sau, Phó Dung Hồi đưa tay lần theo đường viền cổ áo, nơi xương
quai xanh gầy guộc đang có một lá bùa bình an. Anh ấy thường xuyên phải
cởi bỏ quần áo để đi chữa bệnh, nên không tiện mang theo bất cứ thứ gì
trên người.
Vậy nên mỗi lần tháo xuống, lá bùa đều được thay một sợi dây màu đỏ mới.
Thấy anh ấy đang tìm nó, Tạ Âm Lâu dùng tay cầm lấy sợi dây để vào tay anh ấy: “Là anh trai anh giúp anh đeo nó.”
Lòng bàn tay của Phó Dung Hồi nắm chặt lấy lá bùa bình an. Qua màu sắc và
hình dáng, Tạ Âm Lâu có thể đoán được đây là lá bùa mà cô và Hình Lệ đã
cùng nhau đi cầu ở thiền viện Quan Âm.
Sợi dây màu đỏ đã được thay đổi vô số lần, nhưng lá bùa bình an này thì vẫn luôn được giữ y nguyên.
——
Khi Phó Dung Hồi tỉnh dậy, bác sĩ đã đến kịp thời để kiểm tra lại sức khỏe cho ấy anh.
Anh ấy nói muốn ăn bánh chẻo, Tạ Âm Lâu đồng ý đi ra ngoài mua cho anh ấy.
Hai bên đường của bệnh viện toàn là cây hòe và xác pháo hoa. Cô đi ngang qua tìm một quán ăn nhìn có vẻ sạch sẽ hợp vệ sinh, đặt mua một phần
bánh chẻo vừa mới ra lò.
Trong khi chờ đợi người bán làm xong, Tạ Âm Lâu đứng trước cửa hàng, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn vào màn đêm.
Đêm nay trên trời có rất nhiều sao, ánh trăng mờ ảo chiếu lên đường nét
xinh đẹp trên khuôn mặt cô. Sau khoảng hai mươi phút, chủ cửa hàng gọi
cô đến lấy đồ ăn ở quầy thu ngân.
Tạ Âm
Lâu bừng tỉnh lại, lần mò lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác
nhung màu be, khi đang định cầm lấy chiếc túi để trả tiền, thì đúng lúc
này, một bàn tay mảnh khảnh lướt qua bờ vai cô, trả tiền cho chủ
cửahàng.
Cô giật mình quay lại, nhận ra người đến hóa ra là Phó Dung Dữ.
Phó Dung Dữ trả tiền xong thì thuận tay cầm lấy túi đồ, sau đó choàng tay qua eo cô ôm cô bước đi.
“Sao anh lại biết em ở đây?”
“Y tá nói em đi ra ngoài mua bánh chẻo cho Dung Hồi.”
Phó Dung Dữ đoán cô đang đi tìm một quán ăn trên con phố rợp bóng hòe vàng, bởi vì chỗ này gần bệnh viện nhất, chỉ cần đi bộ là đến ngay, bèn chạy
qua đó tìm, vừa bước vào con phố anh đã nhìn thấy Tạ Âm Lâu xinh đẹp
đứng giữa màn đêm.
Đi được một lúc,Tạ Âm
Lâu mới ngẩng đầu lên nhìn anh, có lẽ là do Phó Dung Hồi đã phục hồi
thành công, cho nên sự mệt mỏi giữa hai đầu lông mày của anh cũng dịu đi rất nhiều. Có đôi khi so với việc dùng son phấn che đậy của phụ nữ, đàn ông chỉ cần rửa mặt thay sang bộ quần áo chỉnh tề là đã có thể xóa tan
cảm giác suy sụp đó.
Cô đi tới nắm lấy
lòng bàn tay khô ráp và mạnh mẽ của Phó Dung Dữ, nhẹ nhàng nói: “Sau khi tỉnh dậy Dung Hồi có nói qua với em về cái chết của ba anh, vậy nên anh ấy mới muốn ăn bánh chẻo.”
Ở bên ngoài, khi những người khác bí mật bàn luận về chuyện này, họ đều nói rằng Phó Nghiên Thanh chết vì bệnh tật.
Nhưng đêm đó, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Phó Dung Dữ liếc mắt nhìn cô, yên lặng hai giây mới mở miệng nói: “Dung Hồi kể với em chuyện về chiếc bánh chẻo rồi à?”
“Ừm.”
Tốc bộ bước của Tạ Âm Lâu hơi dừng lại, đầu ngón tay chậm rãi đan vào tay anh: “Dung Dữ, anh hận ông ấy sao?”
Một vài năm sau, khi Phó Dung Dữ nhắc về cha ruột của mình, anh như thể
đang nói về một người dưng không liên quan không quen biết, giọng điệu
của anh rất bình tĩnh và không dao động: “Anh đã từng hận ông ấy. So với lúc mẹ còn sống, anh đã từng có một khoảng thời gian hiếu thảo với ông
ấy, giống như mối quan hệ giữa ba và con trai. Dung Hồi từ khi sinh ra
trên người đã mang nhiều bệnh tật, tuổi thơ của nó toàn là nước mắt và
sợ hãi.”
Từ khi mẹ anh qua đời, người cha nho nhã thường ngày bỗng biến thành một người như mất đi linh hồn, tính tình cáu bẳn, công việc kinh doanh của gia đình cũng không giữ được
nữa, kể cả hôn ước với Tạ Âm Lâu cũng không còn.
Ngoại trừ người ông đã lớn tuổi ra thì anh chỉ còn có Phó Dung Hồi, người lúc nào cũng ốm yếu như một chú cún con.
Lúc đó anh đã quyết tâm phải giữ chân người em cùng huyết thống này ở lại bên mình.
Phó Dung Dữ nhìn vào đôi mắt trong sáng và sạch sẽ của Tạ Âm Lâu, trong đó
đang phản chiếu lại hình ảnh của anh giống như năm đó.
Một lúc sau anh tiếp tục nói: “Khi còn bé Dung Hồi nuôi hoài không lớn, đến năm mười tám tuổi mà cơ thể tưởng chừng như vẫn còn mười ba. Lại còn bị ba hành hạ đến mức phát sinh chứng biếng ăn. Tối hôm đó, em ấy ngửi
thấy mùi bánh chẻo từ nhà hàng xóm, đột nhiên cảm thấy thèm ăn nên mới
đến nói với anh, muốn anh đi mua bánh chẻo.”
Cho dù bên ngoài trời đã rất khuya nhưng Phó Dung Dữ vẫn không do dự mà mặc áo khoác đen đi ra ngoài.
Anh tìm kiếm các cửa hàng bán bánh chẻo ở ven đường, anh nghĩ thầm nếu như
không tìm được thì anh sẽ đến siêu thị mua vỏ bánh bao và nhân thịt về
học làm.
Nhưng điều không ai ngờ đến đó
chính là, ngay khi anh vừa bước ra khỏi cửa, Phó Nghiên Thanh lại nổi
cơn tức giận, trong lúc không cẩn thận đã ngã lăn xuống giường.
Phó Dung Hồi sợ hãi trốn trong tủ, một lúc lâu sau không thấy có tiếng động gì mới len lén nhìn ra bên ngoài qua khe hở tủ. Dưới ánh đèn vàng ấm
áp, thứ anh ấy có thể thấy là người của Phó Nghiên Thanh đang nằm gục
trên sàn nhà, hai con ngươi đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh ấy.
Từ đó trở đi.
Phó Dung Hồi chưa bao giờ ăn bánh chẻo thêm một lần nào nữa, mỗi khi gặp ác mộng và hôn mê, bóng ma tuổi thơ sẽ hiện lên và nhấn chìm anh ấy vào
trong đó, anh ấy sợ sẽ phải gặp lại người cha đã khuất của mình.
“Sau này.” Phó Dung Dữ nắm chặt bàn tay mát lạnh của Tạ Âm Lâu, nhẹ giọng kể lại về những năm đó, cuối cùng anh nói: “Anh hủy đi tài khoản của ông
ấy, xem như ba chữ Phó Nghiên Thanh này đã biến mất, cũng đã tha thứ cho ông ấy rồi.”
Tạ Âm Lâu cố nén cảm xúc khó chịu của mình, không nói gì mà chỉ ôm anh.
Phó Dung Dữ kể lại từng chuyện trong quá khứ, bao gồm cả việc người cha
ruột suýt chút nữa đã khiến anh rơi xuống vực thẳm. Từ nay về sau, người tên Phó Nghiên Thanh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Còn anh,
anh chỉ muốn Phó Dung Hồi ở lại sống tiếp.
“Dung Dữ, anh là người đã kết hôn, đã có gia đình… Dung Hồi cũng đã chịu ăn
bánh chẻo lại rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tạ Âm Lâu lùi một bước nhỏ về phía sau, ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt toàn là vẻ dịu dàng và kiên định.
“Tất cả sẽ ổn thôi.”
——
Ngày hôm sau, sức khỏe của Phó Dung Hồi đã có những chuyển biến tích cực.
Phó Dung Dữ đích thân đưa Tạ Âm Lâu đến thiền viện Quan Âm, hai người tạm
thời rời khỏi bệnh viện. Sau khi bác sĩ kết thúc buổi kiểm tra của buổi
sáng, Phó Dung Hồi còn chưa kịp đắp chăn nghỉ ngơi đã có một vị khách
không mời mà đến.
Khi Tạ Thầm Thời cầm
theo một chiếc hộp các tông bước vào phòng bệnh thì cửa sổ vừa mới được
mở lên, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ khiến cho chiếc chăn bông ấm
dần lên, nhiệt độ khác hẳn so với ở bên ngoài hành lang.
Tuy Phó Dung Hồi không thể nhìn thấy ánh sáng, nhưng anh ấy lại rất thích nhiệt độ của mặt trời.
Nhất là sau khi trải qua mấy lần chết đi sống lại, anh vẫn còn nhớ lời mà
Hình Lệ nói, cô ấy nói con người sau khi chết đi, xuống lòng đất rồi thì sẽ không còn cơ hội tận hưởng ánh sáng mặt trời nữa. Vậy nên, anh ấy
muốn trong lúc bản thân vẫn còn được sống, có thể phơi mình dưới ánh mặt trời nhiều hơn một chút.
Các khớp ngón tay gầy gò của anh ấy giơ lên cảm nhận ánh sáng, bên tai nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ngay sau đó, anh ấy nghe thấy có tiếng ghế bị kéo lê trên mặt sàn, kèm theo đó là mùi nước hoa cao cấp.
“Tôi nghe nói anh hy vọng sang năm mới chị tôi sẽ kết hôn với anh trai anh, mạng anh cũng lớn đấy.”
Tư thế khi nói chuyện của Tạ Thầm Thời vô cùng thoải mái. Chiếc quần dài
màu xanh khiến cho đôi chân của cậu ấy trở nên thon dài hơn, lộ ra một
nửa mắt cá chân, nước da trắng trẻo, trên mặt đất bên cạnh cậu ấy còn
đặt một chiếc hộp các tông.
Phó Dung Hồi thất thần, khuôn mặt vô thức quay về phía người nói: “Mạng này vẫn còn dùng được.”
Tạ Thầm Thời khẽ nhếch môi. Một điều dưỡng ở ngoài ngó vào qua cánh cửa,
tâm trạng lo lắng định lấy điện thoại gọi cho cảnh sát, cô ấy cho rằng
người đàn ông mới đến này có ý đồ muốn đánh bệnh nhân.
Dù sao thì Tạ Thầm Thời cũng từng có tiền án tiền sự ở bệnh viện này, hơn nữa còn nổi cả lên báo.
Nhưng không ngờ được rằng, mấy giây sau đó, Tạ Thầm Thời cúi người xuống lấy từ trong hộp cát tông ở dưới đất ra một bức tranh.
Dưới ánh nắng chói chang, nội dung của bức tranh được hiện ra vô cùng rõ
ràng. Trong tranh là một bức tượng Phật, khuôn mặt xanh và răng nanh
được vẽ vô cùng sinh động, ở bên cạnh còn được viết bốn chữ vô cùng
thanh mảnh.
Tạ Thầm Thời tặng.
Tuy Phó Dung Hồi không thể nhìn thấy được nội dung bên trong bức tượng,
nhưng anh ấy có thể cảm nhận được cơ thể của Tạ Thầm Thời đứng lên, sau
đó đặt một thứ gì đó lên giường của mình.
Không lâu sau, ở phía trên có một âm thanh vang lên: “Đây là bức tượng Phật
mà ông đây đã bỏ rất nhiều tiền để tìm sư phụ khai quang, chuyên dùng để trị tiểu quỷ.”
Các ngón tay đặt trên chăn bông của Phó Dung Hồi khẽ run lên, đôi môi mỏng dần mím chặt lại.
Tạ Thầm Thời biết được vẻ mặt của anh ấy có sự thay đổi, giọng nói thoạt
nghe vẫn bình thường giống như đang tán gẫu: “Có gì đâu mà phải sợ, chỉ
là mấy con quỷ thôi mà. Kiểu đàn ông tràn đầy nhựa sống như chúng ta cho dù Vua địa ngục nhìn thấy cũng phải khiếp sợ mà trốn ấy chứ. Tay anh
không có cơ bắp nhỉ, tranh thủ thời gian rảnh rỗi luyện tập thêm đi…”
Phó Dung Hồi bị bệnh đã lâu, anh ấy giống như một thiếu niên ốm yếu, cánh tay dưới tay áo dường như không có đường gân.
Khi Tạ Thầm Thời đề cập đến vấn đề này, tay anh ấy vô thức sờ lên, cảm giác có hơi sững sờ.
Tạ Thầm Thời khôi phục lại giọng nói của một nam tử hán chân chính, sau
khi nhìn thấy hồ điệp đặt trên mặt tủ, cậu ấy thuận tay ngắt vài cái lá
xuống: “Ai lại để mấy thứ xấu xí này ở đây? Trông thật là thô tục.”
Lời vừa phát ra thì bên ngoài hành lang đã vang lên tiếng giày cao gót của một người phụ nữ.
Tâm trạng của Hình Lệ hôm nay rất tốt, cô ấy trang điểm vô cùng kỹ càng để
đến bệnh viện. Vừa bước vào phòng, đập vào mắt cô ấy là bức tranh vô
cùng xấu xí được treo ở trên tường cạnh giường bệnh, sau đó cô ấy lại
nhìn thấy hung thủ đang có ý đồ phá hoại chậu hoa hồ điệp của mình.
Nhất thời cô không biết nên chửi thứ nào trước, một lúc sau mới lên tiếng
hỏi: “Cậu chủ tôn quý đang làm gì vậy, cậu đang làm phép sao?”
…
Tạ Thầm Thời gọi đây là tượng Phật.
Cậu ấy đã bỏ ra một trăm tệ để trả cho đại sư khai quang, vậy nên thái độ
của cậu ấy vô cùng nghiêm túc, không cho Hình Lệ được gỡ bức tranh
xuống.
“Một trăm tệ thôi cũng xứng dán lên trên đầu giường của anh Phó nhà tôi?”
Hình Lệ sau khi nghe câu đó xong thì thiếu điều nôn ra máu. Cô ấy lấy điện
thoại ra chụp lại một bức ảnh, sau đó nhanh chóng gửi cho Tạ Âm Lâu để
phàn nàn.
Có tìm Phó Dung Dữ cũng vô dụng, cậu em bên vợ này đã bị nâng lên tận trời tồi.
“Một trăm tệ thì cũng là một số tiền mà tôi đổ máu mới kiếm được.” Tạ Thầm
Thời vênh mặt cầm lấy đĩa trái cây trên bàn cà phê. Nhìn thấy vẻ mặt
không hài lòng của Hình Lệ, cậu ấy ném một quả nho về phía cô ấy: “Nếu
cô dám giúp Lưới Điện xé bức tượng Phật của ông đây xuống, tôi sẽ nhổ
hết lông cáo của cô.”
“Lưới Điện?”
Trước khi hồ ly sắp phát hỏa.
Tạ Thầm Thời nói xong liền vênh váo ra về giống y như lúc đến.
Tạ Âm Lâu ở thiền viện Quan Âm nhìn thấy tin nhắn đã là một tiếng sau đó.
Ngón tay dừng lại trên màn hình hai giây, sau đó cô không nhịn được mà giơ
tay lên xoa nắn giữa hai đầu mày, không dám nhìn vào bức tượng Phật với
khuôn mặt xanh mét và hàm răng nanh thêm một phút giây nào nữa.
Chỉ cần nhìn thêm một lần nữa thôi là sẽ cảm thấy nhức mắt.
Phó Dung Dữ chậm rãi đi vòng qua chiếc xe đen, mở cánh cửa ở bên người cô ra, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Âm Lâu ngồi vào ghế sau, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng trong sáng thuần
khiết, lúc vào chùa cũng không tô son, khi ngẩng đầu lên, mái tóc đen
như gấm của cô rất hợp với nước da trắng trẻo.
Trong khi Phó Dung Dữ đang nhìn chằm chằm vào hàng lông mày giống như lông
quạ của cô, cô khẽ mở miệng nhẹ nhàng nói: “Chúng ta thay em trai anh…
thỉnh một bức tượng Phật với khuôn mặt nhân hậu treo trong phòng bệnh
đi. Để cho cậu ấy không còn cảm thấy sợ nữa, không còn sợ trong giấc mơ
ba sẽ đến, trong tay cầm một sợi dây xích chó để đợi cậu ấy.”
Phó Dung Dữ đứng ở đó, sau lưng là những người đến hành hương vô cùng đông
đúc. Bàn tay anh đặt trên cửa xe, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt
dịu dàng của Tạ Âm Lâu, nói: “Được.”
Tạ Âm Lâu đưa tay ra nắm lấy tay anh, sau đó bước ra ngoài.
Cô mặc một chiếc váy đơn giản mà thanh lịch, trên vai khoác hờ chiếc áo
khoác đen của Phó Dung Dữ. Bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, kể
cả khi sư phụ trong chùa đến chào hỏi hai người cũng không buông ra.
Tạ Âm Lâu đi giày cao gót nên tốc độ của người bên cạnh cũng chậm lại.
Sáng nay khi thức dậy, cô vô thức mỉm cười, như thể trong khi ngủ cô đã mơ
thấy một giấc mơ đẹp, và lúc tỉnh dậy tất cả những điều đó đều đã biến
thành sự thật. Bây giờ cô đã và đang dần thích nghi với thân phận mới
của mình, đó chính là vợ của Phó Dung Dữ.
Khi bước qua dãy hành lang dài và lạnh lẽo, Tạ Âm Lâu làm như vô tình quay
sang một bên, nói: “Đúng là có giấy đăng ký kết hôn rồi có khác, đến nắm tay cũng cảm thấy rất tự tin.”
Những lời này giống như đang cảm thán về hai mươi năm cuộc đời.
Ánh mắt Phó Dung Dữ khi bị cô khiêu khích thì hiện lên ý cười, bộ vest cực
kì chỉnh tề làm tôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh: “Âm Lâu, không chỉ
nắm tay thôi đâu.”
Lời nói của anh mang theo ẩn ý. Tạ Âm Lâu vờ như không hiểu mà vẫn nhìn về phía trước.
“Em muốn đi xem xem, anh vì em mà đã thắp sáng Phật đường mười năm như thế nào.”