Nếu Phó Thanh Hoài không đích thân đến tận cửa để tặng ngọc Quan Âm, thì Tạ Âm Lâu cũng gần như quên mất chuyến thăm hỏi ông cụ nhà họ Phó ở Lịch
Thành, vì khách sáo mà cô đã nói rằng Phó Dung Dữ và mình sắp kết hôn,
tự nhận cái danh vợ sắp cưới của anh trước.
Ánh nắng ngoài sân chiếu vào khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Tạ Âm Lâu, vẻ
mặt cô hơi cứng lại, ngẩn người nói với Tạ Thầm Ngạn: “Chị không biết... người trong nhà họ Phó lại truyền chuyện này đến tai Phó Thanh Hoài.”
Trực tiếp gọi cho bên phía người nhà họ Phó gây ra hiểu lầm sâu sắc, lại còn gửi tới một phần sính lễ chúc mừng.
Tạ Thầm Ngạn nhìn cô, sắc mặt không có nhiều thay đổi, cậu ấy đặt chiếc
tách không bằng sứ trắng xanh xuống bàn trà: “Ngọc Quan Âm này vào ba
năm trước đã bị một người bí ẩn giành được với giá cao ngất trời là 12
tỷ, lúc ấy còn gây xôn xao trong truyền thông và giới sưu tầm, nhưng
không ai biết đó là ai. Bây giờ Phó Dung Dữ đã đặt ngọc Quan Âm vào kho
tàng đồ quý của nhà họ Phó ở Lịch Thành, Phó Thanh Hoài lại đích thân
tặng nó vào tay chị...”
Sính lễ 12 tỷ...
Được gói trong một chiếc hộp gỗ chạm khắc tinh xảo, Tạ Thầm Ngạn lại nói hết nửa câu sau cho Tạ Âm Lâu nghe bằng giọng điệu không chút gợn sóng:
“Nếu chị không muốn nhận thì tìm cơ hội đến Lịch Thành thăm Phó Thanh
Hoài đi. Bây giờ nhà họ Phó là do anh ta làm chủ, cho dù có đẩy nhà họ
Cố ra khỏi mối hôn sự này thì cũng phải nói rõ với nhà họ Phó.”
Vừa dứt lời, Tạ Thầm Ngạn sửa sang lại ống tay áo rồi ung dung đi ra với thư ký vẫn đang đợi bên ngoài.
Tạ Âm Lâu ngồi im bất động trong phòng khách, chiếc váy lụa phác họa dáng
người nhỏ gầy của cô, mi mắt hơi rũ xuống nhìn vào hộp gỗ trên bàn trà
một hồi lâu, sau đó cô vươn tay cầm lấy, đầu ngón tay trắng nõn như hẹ
tây từ từ siết chặt lại.
Cô quay lên nhà
kho trên gác xép, đặt miếng ngọc Quan Âm vô cùng giá trị này vào cùng
một chỗ với chiếc vòng ngọc phù dung. Những món đồ cổ được dựng vào
tường, trong phòng có ánh sáng màu vàng ấm áp, phía dưới còn được cất
giấu mười cuốn sách cổ.
Từ nhỏ Tạ Âm Lâu
đã có sở thích cất giữ đồ vật cũ, trước kia thầy còn hay trêu rằng, sau
này ai muốn cưới Tiểu Quan Âm nhà họ Tạ thì e rằng sẽ phải tốn một nửa
tài sản tiền sính lễ để đổi đấy món hời nhất trên đời này, đó là nụ cười của Tiểu Quan Âm.
Khi đó, mỹ danh của cô đã lan xa, các thiếu niên thừa dịp nghỉ hè đến nhà họ Nhan nghe giảng
cũng đổ xô đến chiêm ngưỡng nhan sắc của cô. Tạ Âm Lâu cũng chẳng sợ bị
nhìn, cô ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, bàn tay chống đỡ chiếc cằm nhọn
trắng nõn, cong mắt nhìn Phó Dung Dữ ở bàn bên cạnh.
Tranh thủ lúc thầy đứng dậy đi ra ngoài, cô kéo mạnh tay áo của Phó Dung Dữ một cái, hơi nghiêng đầu nói: “Nghe thấy không?”
Phó Dung Dữ xoay sang nhìn cô, ánh mặt trời sau giờ Ngọ xuyên qua cửa sổ,
phác họa khuôn mặt thoát tục của Tạ Âm Lâu, đường nét xinh đẹp đến mức
giống như được điêu khắc cẩn thận, đuôi mắt hơi nhếch lên của cô có một
nốt ruồi son, mặc dù tuổi tác còn non nớt nhưng có thể thấy sau này lớn
lên, cô sẽ trở thành một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như trong truyền
thuyết xưa cổ.
Trên cổ tay Tạ Âm Lâu đeo
một chiếc vòng ngọc có một cặp chuông, khi cô kéo vạt áo của anh thì nó
sẽ phát ra âm thanh nhỏ vụn nghe rất hay, đi đôi với nụ cười xinh đẹp
dịu dàng của cô: “Anh Dung Dữ, sau này anh không chỉ phải mua cho em
thật nhiều truyện cổ tích đã ngừng xuất bản mà còn phải mua cả vòng ngọc nữa... Chờ đến khi em lớn, vòng ngọc của em sẽ trở thành nơi cung cấp
độc quyền. Ừm, anh phải cố gắng kiếm được thật nhiều tiền để lấy được sự ủy quyền từ chỗ ba em.”
Phó Dung Dữ ném
cây bút lông nhỏ vào bình gốm, vết mực đậm lập tức lan ra trong nước,
anh lười biếng duỗi eo, những chàng trai ở tuổi này có đường nét hơi gầy gò và cả chút hờ hững: “Được thôi, em muốn vòng ngọc thế nào?”
Xung quanh có giáo viên dự giờ đang âm thầm khó hiểu quan sát, Tạ Âm Lâu
không chút lo sợ khi bị nghe lén, ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve kêu,
lẫn trong gió là hương hoa tường vi, cô tựa vào chiếc ghế gỗ lê nhìn
chàng trai đơn thuần ở bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Phó Dung Dữ, em
muốn cả đời này của anh phải trói chặt bên em, đời đời kiếp kiếp đều ở
bên em.”
...
Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, ánh nắng chiếu xuyên qua lớp lụa trắng rồi rơi vào chậu cỏ phong linh ở tủ đầu giường.
Mỗi ngày Hình Lệ đều tưới nước, chăm sóc cho nó kỹ càng, cỏ phong linh tỏa
ra hương thơm dịu nhẹ, thế thì Phó Dung Hồi đang ngủ mê man cũng ngửi
thấy mà thức dậy.
Đôi mắt tựa như hạt châu màu hổ phách của anh ấy mở ra, không có ánh sáng, nhưng vẫn nhìn về hướng cửa phòng.
Ở đó truyền đến giọng nói của Trần Nguyện và anh trai.
Bên trong phòng bệnh dường như được tạo thành hai thế giới, không hiểu sao lại có vẻ tĩnh mịch.
Phó Dung Hồi chỉ có thể nghe loáng thoáng thấy ba chữ Tạ Âm Lâu. Những ngón tay gầy gò của anh ấy miễn cưỡng khoác lên thành giường hơi rũ xuống,
đầu óc suy nghĩ vẩn vơ. Trong ký ức lờ mờ của anh ấy, hình ảnh của Tạ Âm Lâu rất xa lạ và mơ hồ.
Năm đó khi nhà họ Phó xảy ra chuyện, anh ấy vẫn còn là một cậu nhóc chưa hiểu chuyện.
Chỉ biết là mấy hôm đó trời mưa gió liên miên, có rất nhiều người lạ đến
nhà, ông nội tuổi tác đã cao đổ bệnh liên tục, anh ấy nấp vào một góc
không ai để ý, vừa ngẩng đầu là đã nhìn thấy cục diện sau bức bình
phong.
Xuyên qua khe hở, ánh sáng rất tối làm cho bóng người cũng mơ hồ, con chim hạc được thêu trên bức bình
phong cũ kỹ mà ông nội yêu thích nhất mệt mỏi ủ rũ, lông chim trắng như
tuyết vì ẩm ướt mà đã bị mốc, mục nát, như thể đã chết trong bức bình
phong.
Khách đến rồi lại đi, cơn mưa xối xả bên ngoài cũng ngày càng dữ dội.
Đến tối, anh trai đột nhiên xuất hiện đưa anh ấy rời khỏi nhà họ Phó, chiếc xe đậu bên ngoài chạy đến một ngôi biệt thự vắng vẻ kiểu Trung Quốc,
ngoài cửa có một thư ký mặc âu phục đứng đợi, lúc đi vào, anh trai sửa
sang lại cổ áo lộn xộn của anh ấy rồi lại móc từ trong túi quần ra kẹo
trái cây, tháo lớp giấy bóng kính ra rồi nhét vào miệng anh ấy: “Đi vào
đừng làm loạn, cứ theo anh.”
Đôi mắt màu
hổ phách của Phó Dung Hồi mờ mịt không hiểu gì, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm
túc của anh trai mình thì có chút lo lắng gật đầu.
Thư ký đưa họ vào trong, bên trong ngôi biệt thự được trang trí theo phong
cách cổ điển của Trung Quốc, rất khép kín, từng hạt mưa nhỏ dài rơi
xuống mái hiên, chủ nhân của ngôi nhà này còn đang tiếp khách.
Phó Dung Hồi muốn hỏi chủ nhân này tên họ là gì?
Nhưng sau đó anh ấy lại nhớ đến lời dặn dò của anh trai mình nên lại thôi,
chỉ lặng lẽ thu mình lại, mở to mắt nhìn ra những hạt mưa bên ngoài.
Chừng nửa tiếng sau, thư ký lại xuất hiện nói bà chủ ngủ dậy thấy hai đứa nhỏ đứng ngoài sân, nửa đêm trời mưa to, bà ấy kêu anh ta dẫn người vào
phòng trà rồi lại nấu mì và trà gừng cho.
Chỉ là tô mì trứng bình thường nhưng lại là tô mì ngon nhất mà Phó Dung Hồi từng ăn, thậm chí ngay cả nước súp anh ấy cũng húp hết sạch. Nhưng khi
ngẩng đầu nhìn lên, Phó Dung Hồi lại thấy anh mình ngồi trên ghế sô pha
im lặng một cách lạ thường. Anh cúi đầu, ánh đèn trong suốt trên đỉnh
đầu chiếu vào đường nét khuôn mặt, cả người lạnh lẽo.
Phó Dung Hồi đi ra phía sau ghế sô pha, kiễng chân tò mò nhìn xung quanh
thì thấy ngón tay thon dài của anh trai đang nắm chặt lấy điện thoại di
động, trên màn hình hiển thị hai tin nhắn đã đọc.
Phó Dung Hồi khi đó đang đến tuổi đi học, anh ấy đã có thể đọc được, tin đầu tiên là tin nhắn của năm năm trước.
Nó được gửi bởi người mẹ đã mất vì bệnh tật của họ, thời gian mãi mãi dừng lại vào lúc 23 giờ 59 phút 45 giây 04 trong một đêm đông năm 20XX: “Con trai, mẹ đi rồi, chăm sóc em trai cho thật tốt nhé.”
Tin nhắn còn lại gửi đến cách đây ba ngày, vào lúc 18 giờ 34 phút 52 giây
09 giữa hè tháng 6 năm 20XX, là lời bộc bạch của Tạ Âm Lâu: “Anh Dung
Dữ, em thích anh, sẽ thích thật lâu, thật lâu, thật lâu. . .”
Phó Dung Dữ đã xóa tất cả mọi thứ thuộc về Tạ Âm Lâu khỏi điện thoại, nhưng chỉ có cái này, đầu ngón tay thon dài của anh đã lạnh cứng nhưng vẫn
không thể ấn xuống.
Ánh mắt Phó Dung Hồi
khẽ run lên vì trợn to, lúc đó anh ấy biết trong lòng anh trai mình cất
giấu một tiểu tiên nữ hiền lành dịu dàng, mà đêm nay ánh trăng sẽ lên
cao tận trời, còn anh sẽ mang theo xiềng xích rơi xuống vũng bùn, mãi
không bao giờ có được tình yêu của tiên nữ đó.
Ngoài hiên cách đó vài mét đèn sáng lên, có người gọi Phó Dung Dữ qua.
Khe hở nhỏ hẹp của cánh cửa từ từ đóng lại, Phó Dung Hồi ôm gối làm ổ trong căn phòng ấm áp, nhìn bóng lưng cô độc dần đi xa của anh trai, bên
ngoài hành lang có hai thư ký đang nhỏ giọng thảo luận với nhau.
“Tạ tổng đã kiên nhẫn cho cậu ta ba ngày lựa chọn, qua đêm nay, hôn sự này hủy không được cũng phải hủy.”
“Cậu chủ nhỏ này đúng là kém may mắn, lại có một người ba vô dụng như Phó
Nghiên Thanh. Nếu cậu ta có một người ba như Tạ tổng thì cần gì phải
sống một cuộc sống bấp bênh như vậy.”
“Rốt cuộc vẫn không có duyên làm cha con với Tạ tổng, chỉ có thể trách số phận trêu ngươi.”
“Bà chủ cũng tốt bụng, nửa đêm còn đích thân nấu mì cho đứa con út của nhà họ Phó...”
“Đứa nhỏ đó xem ra cũng không lớn hơn hai cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ bao nhiêu,
bà chủ cũng là mẹ, nhìn thấy cũng không đành lòng...”
...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngay cả thư ký bên ngoài cũng đã rời
đi, Phó Dung Hồi mơ màng buồn ngủ cuộn mình trên ghế sô pha, trong lúc
lơ mơ thì cảm giác được mình được một cánh tay bế lên, đôi mắt buồn ngủ
mở ra, là anh trai.
Anh ấy muốn kêu lên nhưng lại chỉ vùi đầu vào cổ áo Phó Dung Dữ, hít lấy mùi hương của chiếc áo sơ mi trắng.
Bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc của thư ký: “Ba cậu đầu tư vào
giới kinh doanh đã đắc tội người ta, Tạ tổng sẽ đích thân ra mặt thuyết
phục bên kia nương tay, đừng đẩy nhà họ Phó đang suy sụp vào chỗ
chết...”
“Từ nay về sau, cậu và nhà họ Tạ không còn hôn ước nữa, ông Nhan đã quyết định, Tạ tổng cũng đã công
khai thừa nhận, cậu nghe rõ chưa?”
Bên tai Phó Dung Hồi đột ngột vang lên một giọng nói kéo anh ấy ra khỏi những câu chuyện xưa cũ.
Chính là Hình Lệ, cô ấy cúi người búng búng ngón tay: “Anh Phó, làm gì mà mơ mộng giữa ban ngày vậy, lơ tôi nửa ngày rồi.”
Ánh mắt Phó Dung hồi trống rỗng vô hồn, anh ấy nhìn về phía Hình Lệ ở mép giường: “Đỡ tôi đứng lên.”
Anh ấy bị bệnh đã lâu, cũng không thích bị kẹt lại trên giường bệnh, lúc tỉnh táo luôn muốn ra ngoài hóng mát một lát.
Hình Lệ đỡ anh ấy, chạm vào khung xương dưới lớp áo bệnh viện, Phó Dung Hồi
gầy đến nổi xương của anh ấy cũng có thể cắt đứt tay người ta, ngay cả
cô ấy cũng cảm thấy đau đớn, gượng cười mở miệng: “Phó tổng tới bệnh
viện rồi, đang ở bên ngoài... Đừng vội, tôi đẩy anh ra ngoài dọa anh ấy. “
Phó Dung Hồi đã nghe thấy giọng của
anh trai mình, có điều gian kế của Hình Lệ vẫn không thể thành công. Vừa ra khỏi phòng bệnh thì đã thấy Tạ Thầm Thời trong chiếc áo sơ mi màu
trà bước tới từ thang máy bên kia, dáng vẻ trông như cho dù có là Diêm
Vương tới thì cũng giết.
Hình Lệ trước
hết là nắm chặt lấy tay Phó Dung Hồi, còn tưởng rằng tên hung thần Tạ
Thầm Thời kia đã điều tra ra chuyện cô ấy mua chuộc y tá lừa cậu ấy, vì
vậy mới chạy đến bệnh viện tìm cô ấy tính sổ.
Tạ Thầm Thời quen lối trực tiếp đến chỗ Phó Dung Dữ, không biết nghe được
từ đâu chuyện Tạ Âm Lâu dựa vào thôi miên để đánh thức trí nhớ, sau đó
sốt cao một trận. Cậu ấy vừa tới thì lập tức ra tay trước mặt mọi người
làm kinh động bốn phía.
Tạ Thầm Thời đấm
xuống một đấm, bàn tay nắm chặt áo sơ mi của Phó Dung Dữ nổi rõ khớp
xương, cậu ấy khàn giọng chất vấn: “Họ Phó kia, anh nghĩ tặng một miếng
ngọc Quan Âm là có thể xóa bỏ tất cả sao?”
Phó Dung Dữ không chống trả, máu chảy từ quai hàm xuống cổ, nhỏ giọt xuống
mu bàn tay Tạ Thầm Thời, từng câu Tạ Thầm Thời nói đều như chém từng dao xuống: “Năm đó anh hại chị ấy suýt chút nữa mất mạng, món nợ này tính
thế nào đây?”
Câu nói này khiến Phó Dung
Dữ dường như không biết đau cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, giây tiếp
theo, Tạ Thầm Thời không đợi anh trả lời lại đấm mạnh một cú vào chỗ
hiểm của anh: “Tại sao anh sống chết vẫn muốn bám lấy chị tôi không
tha!”
“Tạ Thầm Thời! Cậu điên rồi sao, muốn lên trang nhất tin tức ngày mai phải không?”
Hình Lệ kinh hồn bạt vía chạy tới ngăn cản, ngoài hành lang đã có nhiều
người lấy điện thoại ra chụp hình lại, giữa loạt tiếng động ồn ào, Phó
Dung Hồi ngồi trên xe lăn không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể giơ bàn tay tái nhợt ra mò mẫm đi về phía trước.
“Anh!”
Tạ Thầm Thời nghe thấy tiếng anh này thì tưởng rằng gọi cậu ấy, cậu ấy vô
thức quay đầu lại, đuôi mắt sắc bén vẫn còn mang chút tàn bạo.
Hình Lệ nhân cơ hội kéo hai người ra, đi đến đỡ Phó Dung Dữ đang ôm ngực đau đớn tựa vào vách tường, đáy mắt anh hơi xám xanh, là bởi vì nửa tháng
nay đã không nghỉ ngơi tốt, bây giờ lại bị Tạ Thầm Thời đấm mạnh, dù gì
cũng là con người bằng xương thịt, có là ai cũng chịu không nổi.
“Phó tổng, anh phải đánh trả chứ, tên điên họ Tạ này có gia tài bạc triệu
đấy, nếu cậu ta lỡ tay đánh chết anh... anh Phó chắc chắn không lấy lại
được mấy đồng đem về đâu...”
Hình Lệ rất
biết cách thuyết phục mấy tên con trai ngang ngược này, thừa dịp Tạ Thầm Thời vẫn chưa lấy lại tinh thần đã vội vàng gọi bảo vệ.
Ngày càng có nhiều người vây xem, Tạ Thầm Thời thấy Phó Dung Dữ sống chết
không đánh trả mà chỉ rũ mắt nhìn cậu ấy, tựa như cất giấu rất nhiều cảm xúc mờ mịt. Nếu cậu ấy vẫn tiếp tục ra tay thì đồng nghĩa với việc hành hung công khai.
Sau khi lấy lại được hai phần lý trí, Tạ Thầm Thời nhìn anh chằm chằm bằng vẻ mặt như hung thần
ác sát, lúc cậu ấy xoay người định bỏ đi thì đá phải xe lăn của một
người mù bên cạnh.
Còn chưa bước tiếp thì bả vai đã bị đè xuống, cậu ấy quay lại thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phó Dung Dữ.
Hình Lệ lại hít vào một hơi khí lạnh, bây giờ đến lượt Phó Dung Dữ ra tay rồi.
...
Ngày hôm sau, tiêu đề trên trang nhất của trang tin tức rất bắt mắt, có cả
tên của Tạ Thầm Thời trên đó, nội dung chính là thông báo vị thiếu gia
này đến bệnh viện đánh nhau với người ta, huyên náo sôi động.
Mấy tờ báo này đều là xuôi theo chiều gió, không dám đăng ảnh của Phó Dung Dữ nên mới đăng ảnh của Tạ Thầm Thời.
Lúc Tạ Âm Lâu đọc được tờ báo này thì cô đang ngồi ăn cháo trong phòng ăn,
đầu lưỡi thiếu chút nữa đã bị bỏng, ho một lúc lâu mới bình thường trở
lại. Ngón tay cô nắm lấy tờ báo, có thể tưởng tượng nếu đặt nó trên bàn
làm việc của ba thì Tạ Thầm Thời sẽ lại được triệu tập đến giáo huấn.
“Chuyện ngọc Quan Âm là ai nói cho nó biết vậy?”
Tạ Thầm Ngạn ngồi ở phía đối diện cũng đang chậm rãi lật xem báo, như thể
đã quá quen thuộc với hành vi điên cuồng của Tạ Thầm Thời rồi: “Chắc là
quản gia.”
Tạ Âm Lâu im lặng một hồi, sau đó đứng dậy đi lên lầu lấy điện thoại di động định gọi cho Tạ Thầm Thời.
Ai ngờ Phó Dung Hồi đã gọi đến trước một bước.
Cô còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng hít thở
yếu ớt truyền đến, giọng nói rất nhỏ: “Chị Tiểu Quan Âm, có lẽ chị phải
đến biệt thự một chuyến để xem những thứ được giấu trong phòng ngủ
chính, anh trai tôi mười năm nay luôn nhớ thương chị, chỉ có chị là
người thắp sáng cuộc đời tăm tối cằn cỗi của anh ấy, chỉ mình chị thôi.”