Trời dần về đêm, khi
Tạ Âm Lâu đến nhà hát lớn nơi Vân Thanh Lê diễn hí khúc thì cô ta đã vào hậu trường tẩy trang. Hiện tại cô ta đang để mặt mộc, trên người là một chiếc váy dài thêu lá trúc tôn lên khí chất vô cùng tao nhã, từ lông
mày đến dáng người, tựa như sắp sửa ly hôn nên cô ta phải khiến mình trở nên xinh đẹp.
“Âm Lâu, đây là bạn thân nhất của tôi, Tần Ni.”
Vân Thanh Lê giới thiệu Tần Ni đang ngồi ở bên cạnh bàn trang điểm với cô.
Tạ Âm Lâu nhìn quanh một lượt, căn phòng này không lớn, thấy có một cô
gái đang nghịch một tràng hạt ngọc bích, lúc mới bước vào cô chưa kịp
nhận ra, bởi vì phong cách ăn mặc của cô ấy trông không giống một nhà
thôi miên, trên người là bộ quần áo màu xanh đã bạc màu, hai chân đứng
rất thẳng, tựa như phải tôi luyện từng ngày mới ra kiểu khí chất đó,
khuôn mặt trái xoan, mái tóc ngắn ngang vai, thoạt nhìn giống người hát
hí khúc hơn.
Tạ Âm Lâu chủ động mở lời chào hỏi: “Xin chào bác sĩ Tần.”
Tần Ni quay người, giơ tay ra bắt tay với cô, giọng nói vô cùng rõ ràng:
“Cô là bạn của Thanh Lê thì không cần phải khách sáo như vậy, cứ gọi tôi Tần Ni là được rồi.”
“Ni Ni học chuyên
ngành Hí khúc, sau đó mới chuyển nghề sang làm một nhà thôi miên tâm
lý.” Vân Thanh Lê bước đến giới thiệu, cô ta sợ Tạ Âm Lâu sẽ cảm thấy
không đáng tin cậy nên lại nói thêm: “Bệnh nhân của cô ấy đều là nữ, làm việc rất chuyên nghiệp.”
Tạ Âm Lâu không nghi ngờ gì. Vì tối nay cô sẽ bắt đầu thôi miên nên Tần Ni đề nghị cô
thuê một khách sạn gần đó. Cùng nhau đi trên đường, thỉnh thoảng cô ấy
lại trò chuyện mấy câu với Tạ Âm Lâu, lại nghe cô nói: “Năm mười hai
tuổi tôi từng bị sốt cao, có lẽ do uống quá nhiều thuốc nên một số ký ức đã bị mất…”
Tần Ni suy nghĩ một chút rồi nói: “Đó có thể bản năng kêu cứu của cơ thể cô. Những ký ức đó khiến cô rất đau khổ, đến mức sắp lấy đi mạng sống của cô, vậy nên bọn chúng mới bị xóa sạch.”
Tạ Âm Lâu đột nhiên lặng
người, dưới hàng mi cong vút thoáng qua chút cảm xúc, cất tiếng hỏi:
“Dựa vào thôi miên có thể giúp tôi nhớ lại ký ức trong một khoảng thời
gian nhất định nào đó không?”
“Không.” Tần Ni nói rõ với cô: “Còn tùy tình hình.”
Có lẽ cô sẽ nhớ lại khoảng thời gian có kỷ niệm sâu sắc với cô nhất, hoặc
có thể cô sẽ nhớ lại một sự kiện nhỏ nào đó trong khoảng thời gian mà cô lớn lên.
Tạ Âm Lâu xuất hiện ở đây như đang đánh một canh bạc.
Căn phòng xa hoa lộng lẫy đã chuẩn bị sẵn sàng, Vân Thanh Lê cũng đi cùng
nhẹ giọng hỏi cô: “Có cần tôi chuẩn bị gì đó cho cô không?”
Đôi giày cao gót của Tạ Âm Lâu giẫm lên tấm thảm dày màu xám, bước đến ghế
sô pha ngồi xuống, đèn trong phòng đã được bật sáng, ánh đèn vàng ấm áp
soi sáng khắp người cô, cô quay sang nhìn Tần Ni đang kéo rèm cửa, sau
đó mím môi nói: “Giúp tôi mua ít thuốc hạ sốt, đừng kể chuyện này cho ai biết… bao gồm cả hai người em trai của tôi.”
Cô không dám chắc liệu cô có bị lên cơn sốt cao khi nhớ lại những ký ức trong quá khứ hay không.
Vân Thanh Lê ghi nhớ dặn dò, rất biết điều không nán lại làm phiền nữa.
Tần Ni cũng không để bầu không khí quá căng thẳng, sau khi hiểu tại sao Tạ
Âm Lâu muốn thôi miên bản thân, ngữ khí nói chuyện cũng trở nên thoải
mái hơn, cô ấy rót một cốc nước đưa cho cô: “Thật ra tôi đã biết đến cô
từ trước rồi.”
Tạ Âm Lâu cúi đầu uống một ngụm nước, ý thức vẫn còn tỉnh táo nên hơi bối rối trước câu nói này: “Sao?”
“Cô đã đính hôn với Cố Tư Huấn được một tuần, đó là người đàn ông tôi đã
thầm mến trong nhiều năm.” Tần Ni đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, chỉ là ngồi bên cạnh Tạ Âm Lâu như thế, dường như bóng dáng của cô ấy có
chút mờ nhạt, giọng nói trong trẻo cũng dần dần trầm xuống: “Thật trùng
hợp, cô lại là cô gái mà Cố Tư Huấn thầm thương năm năm nay. Cứ cho là
ích kỷ đi, nhưng tôi thật sự hy vọng cô có thể lấy lại được trí nhớ của
mình.”
Tạ Âm Lâu không ngờ lại gặp chuyện trùng hợp đến vậy, bỗng nhiên đầu óc dần tan rã, muốn nói điều gì đó
nhưng lại phát hiện mí mắt nặng trĩu.
Nặng đến mức không thể nhấc nổi lên, cốc nước suýt chút nữa trượt khỏi tay cô đã được Tần Ni lẳng lặng mang đi.
…
Những quyển sách cổ đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, che chắn hết ánh đèn
chói mắt, bên ngoài cửa sổ là khoảng đêm đen tối tĩnh mịch.
Tạ Âm Lâu đứng trong góc phòng nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy ngủ trắng
tinh đang nằm dài trước bàn làm việc, ngón tay mềm mại ửng đỏ, là bị lem màu mực.
Cô viết chữ không được đẹp lắm nên bị thầy phạt chép một bài thơ cổ nhiều lần, uất ức đến nỗi nghiến răng bặm môi.
Cho đến khi ngoài cửa phòng xuất hiện một bóng dáng mảnh khảnh, sau đó
người này lặng lẽ đi vào phòng, trên tay còn mang theo hộp cơm đặt trong thùng gỗ: “Tiểu Quan Âm.”
Cô gái nghe
thấy tiếng động liền quay ra. Sau khi thấy anh, mắt cô lập tức chuyển
sang trạng thái đẫm nước, từng giọt nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống
như những viên trân châu: “Anh Dung Dữ, em không muốn luyện thư pháp
nữa, khó quá đi mất, thầy nói em là cô bé ngốc, không kế thừa nổi tấm áo của thầy.”
Cô là một cô gái hay khóc nhè, đặc biệt là khi gặp được người mà cô có thể dựa dẫm tin cậy thì lại càng biểu hiện rõ ràng hơn.
Cậu thiếu niên ngồi xuống trước mặt cô, dùng đầu ngón tay kiên nhẫn lau đi
những giọt nước mắt trên mặt cô: “Để anh giúp em viết, đừng khóc nữa, em nhìn xem đây là cái gì?”
Anh mở nắp thùng gỗ ra, trong đó là một đĩa cơm chay được trang trí tinh tế, còn có một chiếc đùi gà lớn.
Cô gái nuốt nước bọt tỏ vẻ thèm thuồng.
“Anh Dung Dữ, thơm quá.”
“Ăn đi…” Anh bế cô gái qua chiếc ghế đệm bên cạnh, do phải ngồi viết đến
nửa đêm nên đầu tóc cô gái hơi rối bù, hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ thoạt
nhìn rất đáng thương, ngay cả ăn cơm cũng chỉ nhích từng miếng nhỏ.
Ngón tay thon gầy của Phó Dung Dữ linh hoạt thắt búi tóc lại giúp cô, lấy
một sợi dây chun hình con bướm từ trong túi quần ra buộc lại, sau đó xúc một thìa cơm dẻo đút cho cô ăn.
Cô gái
mãn nguyện ngồi bên cạnh nhìn anh bắt đầu bắt chước nét chữ của cô để
chép lại những bài thơ cổ, đợi cô nhai nuốt xong anh lại đút một muỗng
khác, nhẹ giọng dặn dò: “Nhai từ từ thôi.”
Ăn xong miếng đùi gà, cô từ từ nghiêng đầu gục vào vai anh, hai hàng mi mềm mại khẽ chớp: “Anh Dung Dữ.”
“Ừm.”
“Mẹ em nói, nếu hai người không có quan hệ huyết thống muốn ở bên nhau mãi
mãi…thì họ có thể kết hôn, sau đó sinh nhiều đứa con đáng yêu, giống như mẹ và ba em, sinh ra em và các em trai.”
Ở góc ngoài cửa sổ có một cây hồng, cành cây mảnh mai như đang níu vầng
trăng trên trời. Đôi mắt cô gái sau khi được nước mắt rửa sạch lại càng
lấp lánh: “Đợi khi nào em lớn, em và anh kết hôn nhé.”
Dưới ngọn đèn, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo của cậu thiếu niên như được tạc
từ ngọc bích, không giống như những cậu con trai hỉ mũi chưa sạch khác,
là một khuôn mặt đẹp nhất mà cô đã từng thấy, cô phồng má nói: “Em đếm
đến ba, nếu anh không nói gì thì em sẽ xem như anh đã chấp nhận lời cầu
hôn.”
“Ba!”
…
Chữ ba này khiến Tạ Âm Lâu sực tỉnh lại từ trong ký ức, ngón tay rũ xuống
đột nhiên co quắp lại, cả người cực kỳ mệt mỏi mở đôi mắt lờ đờ ra, tựa
hồ không nhìn thấy thứ gì chân thực, xung quanh vô cùng tối tăm, loáng
thoáng nghe thấy tiếng Tần Ni gõ vào cốc nước ba lần.
Bên cạnh có một bóng người nhẹ nhàng tiến đến, thấp giọng nói gì đó.
“Sao lại phát sốt rồi, mấy loại thuốc hạ sốt này có tác dụng không?”
“Tiêm một mũi hạ sốt sẽ có hiệu quả trong vòng mười phút, nhanh hơn uống thuốc.”
“Ni Ni, tớ không biết làm…”
“Tớ biết.”
Sau đó là cánh tay hơi đau nhói, trán Tạ Âm Lâu bắt đầu lấm tấm mồ hôi,
dính sát vào chiếc gối dựa có hơi thở xa lạ rồi dần dần thiếp đi.
Trong giấc mơ lần này cô không còn dáng vẻ trẻ con nữa, mà đã lớn hơn một chút.
Tại nhà tổ của nhà họ Nhan, cô ngày đêm học thư pháp và tranh cổ, chưa bao
giờ bỏ dở một lớp học nào. Trong mắt người khác, trên người cô có cảm
giác lạnh lùng của một vị tiểu thư khuê các ngày xưa, thích yên tĩnh một mình, có thể chép thư pháp và vẽ tranh của thầy đến quên ăn quên ngủ,
cũng có thể chuyên tâm học cách thêu thùa sườn xám cổ xưa của Trung
Quốc, thậm chí để xây dựng nền tảng tốt cho việc nhảy múa, cô còn luyện
tập đến mức sắp gãy cả eo nhưng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào…
Cô được ba gửi đến một trường quý tộc dành cho nữ sinh, xung quanh đều là
những cô gái cùng trang lứa. Hầu như tất cả mọi lúc cô đều dùng dáng vẻ
dịu dàng lịch sự để đối phó với những người đưa đẩy bắt chuyện, không
sẵn lòng hòa nhập với thế giới này.
Người bên cạnh cảm thấy cô dịu dàng lạnh lùng, nhưng lại quy tắc đến mức khó
tiếp cận, giống hệt như một bức tượng Phật Bà Quan Âm bằng ngọc được cất giữ trong nhà cao cửa rộng.
Ít ai biết
rằng Tạ Âm Lâu đã từng được chứng kiến tình yêu đẹp nhất giữa ba mẹ
mình, cũng từng được gặp một chàng trai chói mắt nhất thế gian này. Cô
không thích chia sẻ những chuyện này cho người khác, chỉ thích vào những ngày mưa treo chiếc chuông gió tự tay làm dưới mái hiên nhà tổ, sau đó
lại đặt thêm vài chiếc cốc sứ trắng xanh, ngồi nghe tiếng mưa rơi và
tiếng chuông.
Còn cô ngồi ở trên chiếc
ghế mềm êm ái, trên tay là chiếc vòng làm bằng ngọc trắng, ngón tay bắt
đầu giở từng trang sách đang đặt trên đùi, trong lòng lại đang suy nghĩ
về một cái tên.
Phó Dung Dữ.
Cái tên mà cô đã viết nắn nót từng chữ vào giấy nháp khi đọc sách, mỗi khi
nghe thấy tiếng mưa đều không khỏi mơ màng khao khát, rằng đám cưới của
mình và anh sau này sẽ như thế nào.
Tiếng chuông gió ngừng lại, một người thiếu niên bước vào, cậu ta là học trò
nối dòng của thầy, đứng trước cửa sổ gỗ dịu dàng hỏi: “Thầy đã sắp xếp
hôn sự cho em và Phó Dung Dữ rồi, em định sẽ giải thích thế nào với mọi
người trong nhà họ Tạ?”
Tạ Âm Lâu nghiêng gương mặt xinh đẹp sang, hàng lông mi dài và cong vút, phía dưới còn có một nốt ruồi son duyên dáng: “Trong giới hào môn này, em và anh Phó
Dung Dữ môn đăng hộ đối, giống như một đôi trời sinh vậy, ba em sẽ đồng ý thôi.”
“Tiểu Quan Âm, rốt cuộc anh ta có chỗ nào tốt, đáng để em yêu cầu mối hôn sự này?”
“Anh Dung Dữ là người tốt nhất trên thế giới.” Trả lời người thiếu niên là
Trì Lâm Mặc đang nấp sau tấm bình phong chơi game, ngày trước cậu ta là
một fanboy của Phó Dung Dữ, mái tóc ngắn lòa xòa trước trán, đôi mắt đen láy mở to, nói: “Những người phàm như các anh đừng có coi thường người
khác, đến cả ông nội cũng hận không thể nuông chiều anh Dung Dữ giống
như cháu trai ruột đấy. Dù anh ấy không được sinh ra ở nhà họ Nhan, dù
bị ông trời trêu ngươi ném vào nhà họ Phó… thì đợi sau này anh ấy lên
nắm quyền rồi, mấy người các anh gặp anh ấy đều phải quỳ xuống.”
“Mặc Mặc, không được vô lễ với đàn anh.”
Người thiếu niên không giận mà chỉ xoa đầu Lâm Trì Mặc, kiên nhẫn giải thích: “Anh không có coi thường anh ấy, em nói đúng, ai trong gia đình giàu có mà không biết đến câu: Ngàn kim khó mua tiếng cười Quan Âm, vạn vật khó bì Phó Dung Dữ.”
“Chỉ có điều.” Câu nói tiếp theo hướng về Tạ Âm Lâu, có hơi lo lắng về mối hôn sự của cô: “Ba của anh ấy…”
“Chú Phó trước đây rất ôn hòa và nho nhã.” Trì Lâm Mặc nhanh nhảu nói: “Chỉ
là sau khi mẹ của anh Dung Dữ lâm bệnh và qua đời, tính tình của ông ấy
mới thay đổi rất nhiều. Bắt đầu nghiện rượu, khi say xỉn lại đánh người, đầu tư trong kinh doanh cũng không có khởi sắc. Ông ấy cho rằng anh
Dung Dữ và Dung Hồi sinh ra là để lấy đi tất cả mọi thứ của ông ấy.”
Cho đến khi Phó Dung Dữ bắt đầu trưởng thành, chiều cao bắt đầu vượt trội
hơn cả Phó Nghiên Thanh thì ông ta không còn hành hạ Phó Dung Dữ nữa, mà bắt đầu chuyển đối tượng sang Phó Dung Hồi. Ông ta còn cố ý đánh nhưng
không gây ra chấn thương để tránh cho bị người khác nghị luận.
Có một lần Trì Lâm Mặc đến nhà họ Phó chơi thì vô tình nhìn thấy Phó Dung
Hồi đang bị khóa chặt bằng một sợi dây xích chó. Đợi đến khi Phó Nghiên
Thanh tỉnh rượu, ông ta lại cởi dây xích ra, ôm đứa con trai ngây thơ
yếu ớt vào lồng dỗ dành, tắm rửa cẩn thận, sau đó cho ăn giống như một
người ba thực thụ.
Chuyện này khiến cho Trì Lâm Mặc cảm thấy sợ hãi mỗi như nhìn thấy Phó Nghiên Thanh, nhưng cậu ta lại không dám nói ra.
Nén nhịn một lúc lâu, cậu ta mới đỏ mặt nói: “Chú Phó sẽ không đánh Tiểu Quan Âm đâu, không thì anh Dung Dữ sẽ giết chú ấy mất.”
…
Tạ Âm Lâu đứng dưới mưa, mỉm cười nhìn bản thân của mười năm trước đang ở
trên lầu, Tạ Âm Lâu lúc bấy giờ đã có thể tự quyết định hôn sự của chính mình rồi. Sau khi tạnh mưa lại là một mùa hè nóng bức.
Cô từ trường về nhà như thường lệ, mặc bộ đồng phục học sinh và chân váy
xếp ly, cánh tay thon gầy, đôi chân trắng như tuyết, lúc ra ngoài cô
thường tránh nắng, vì tiếp xúc lâu với ánh nắng mặt trời làn da rất dễ
nóng đến phát đỏ.
Khi đi qua tán cây hoa
hòe, cô nhìn thấy một cậu thiếu niên trẻ dưới bóng cây đó, anh cũng mặc
trên mình một bộ đồng phục học sinh nhưng trông có vẻ không được gọn
gàng cho lắm, nằm vất vưởng trên chiếc ghế gỡ sơn mài, đôi chân dài thả
xuống đất, trên mặt phủ một quyển sách để che đi ánh nắng.
Đây là con đường cô bắt buộc phải đi qua, và đây cũng là nơi mà Phó Dung Dữ đợi cô mỗi khi tan học.
Tạ Âm Lâu bước nhẹ chân đến chiếc ghế gỗ, đầu ngón tay khẽ nhấc cuốn sách
trên mặt anh lên, ánh nắng chói chang của mùa hè lập tức chiếu xuống,
soi sáng toàn bộ khuôn mặt anh.
Phó Dung
Dữ mở đôi mắt màu hổ phách sau một giấc ngủ ngắn, trong mắt phản chiếu
bóng dáng trẻ trung tươi tắn của người con gái, cô chính là cả thanh
xuân của anh.
Dưới gốc cây hoa hòe năm đó.
Cô nhìn thấy nụ cười rạng rỡ nhất của người thanh niên, vài sợi tóc đen
trên má bị gió nóng thổi bay, đôi môi đỏ mọng khẽ nói ra lời thề thanh
xuân non nớt nhất trong cuộc đời: “Anh Dung Dữ, em sẽ thích anh mãi mãi, đợi khi nào lớn lên… chúng ta yêu nhau có được không?”
“Bây giờ anh là vị hôn phu trên danh nghĩa của em, vậy nên anh không được yêu ai khác, anh phải đợi em.”
“Đợi khi em lớn, vào ngày sinh sinh nhật thứ mười tám của em, chúng ta sẽ yêu nhau.”
“Đợi em đến năm mười tám tuổi ——”
“Đợi em đến mười tám tuổi.” Tạ Âm Lâu liên tục mấp máy môi lẩm nhẩm những
lời này, hai hàng mi run rẩy dữ dội, tưởng chừng như chỉ cần đụng nhẹ là có thể đứt gãy, mồ hôi chảy ra từ chiếc cổ trắng ngần làm ướt đẫm cổ
áo.
Vân Thanh Lê đưa bàn tay đặt lên trán cô, nhận ra trán cô đang liên tục tăng nhiệt độ thì hoảng sợ nói: “Sao
cô ấy vẫn chưa hạ sốt, Ni Ni… Cô ấy không tỉnh lại được.”
Tần Ni đi tới bên ghế sô pha, liên tục gọi tên cô, nhắc nhở cô quay về thế giới thực tại.
Theo nhiệt độ cơ thể tăng cao, cơn sốt của Tạ Âm Lâu ập đến dữ dội, vô thức
tóm lấy những thứ xung quanh, giữa đôi môi tràn ra mấy âm tiết: “Phó
Dung Dữ…”
Tần Ni cẩn thận lắng nghe cái
tên cô đang nhắc đến, quay đầu nhìn Vân Thanh Lê đang chuẩn bị gọi xe
cấp cứu của bệnh viện: “Cậu gọi Phó Dung Dữ đến được không?”
Vân Thanh Lê và Phó Dung Dữ có quen biết nhau, nếu muốn thì tất nhiên có thể gọi được.
Nhưng cô ta có hơi do dự, lên tiếng nói: “Âm Lâu…”
Dù sao cũng đã là bạn thân nhiều năm, Tần Ni chỉ cần nhìn qua đã biết cô
ta đang lo lắng điều gì, bình tĩnh dặn dò: “Trước tiên lấy chăn bông
trong phòng đắp cho Tạ Âm Lâu đã, xem cô ấy có thể hạ sốt không… Tình
trạng này của cô ấy không giống như là bị vây hãm trong ký ức, e rằng là do di chứng của năm đó để lại, chuyện này không phải chỉ cần uống vài
viên thuốc là có thể khỏi bệnh.”
Vân
Thanh Lê nghe theo sự sắp xếp của cô ấy, sau một hồi lăn qua lộn lại,
dường như tình trạng đã có chuyển biến tốt, lại cẩn thận chạm vào trán
của Tạ Âm Lâu, nhiệt độ cao trên da thịt đã giảm xuống khá nhiều, gương
mặt kề sát với chăn bông trắng như tuyết cuối cùng cũng hồng hào trở
lại.
Nhưng rõ ràng là lần thôi miên này
đã làm tiêu hao sinh mạng của Tạ Âm Lâu. Cô kiên cường dựa vào ý thức mà chống cự, mồ hôi chảy ra ướt đẫm cả lưng áo.
Mãi cho đến khi ánh sáng xuất hiện bên ngoài cửa sổ cô mới có dấu hiệu tỉnh lại, quay sang thì thấy Vân Thanh Liên đang ở bên cạnh quan sát mình.
“Âm Lâu?”
“Hóa ra——” Nhận thức rời rạc của Tạ Âm Lâu nhất thời khiến đôi mắt lờ đờ và
hư ảo, xuyên qua Vân Thanh Lê như đang nhìn ai đó. Do đã lâu không uống
nước nên giọng nói không khỏi khô khốc vì khát: “Đoạn ký ức thời niên
thiếu mà tôi quên mất, nhân vật chính luôn là anh ấy.”
Vân Thanh Lê muốn hỏi cô nhưng Tạ Âm Lâu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu, một giọt nước mắt trong vắt lặng lẽ rơi xuống gối.
Lần này giấc ngủ của cô kéo dài cho đến tận khuya, cơn sốt cao bắt đầu quay trở lại như muốn thiêu sống người ta.
Vân Thanh Lê sợ xảy ra chuyện không may, không dám đợi Tạ Âm Lâu tỉnh lại
lần nữa, Tần Ni đã nhắc nhở cô ta nên gọi xe cấp cứu. Với thân phận của
Tạ Âm Lâu, nếu như sự việc không được xử lý tốt thì rất có thể tin tức
sẽ nằm trên trang nhất trong mười ngày nửa tháng.
Vậy nên Tần Ni kêu cô ta bí mật gọi điện cho bác sĩ gia đình đến, tránh để xảy ra rắc rối không cần thiết.
Trước khi bác sĩ đến nơi thì Tạ Âm Lâu đã tỉnh lại, lần này cô thức rất lâu.
Cô rất ưa sạch sẽ, thấy mồ hôi chảy ướt hết lưng áo bèn nhổm người dậy
khỏi giường, sau đó đi chân trần vào nhà tắm xả nước. Đôi mắt cô vì sốt
cao nên đỏ ngầu, lúc Vân Thanh Lê nghe thấy có tiếng nước chảy cũng chạy vào xem, nhìn về hướng cô ấy.
“Âm Lâu, cô vẫn chưa thể đụng vào nước lạnh.”
“Tôi không sao.” Tạ Âm Lâu giống như một đóa tường vi, vẻ đẹp của cô thanh
tú và kiên cường từ trong xương cốt, hoặc cũng có thể sự kiên cường đó
được tôi luyện qua nhiều năm luyện tập nhảy múa, giờ nó mới được bộc lộ
ra hoàn toàn.
Thân thể này sẽ không dễ
dàng bị những ký ức quên lãng xé nát. Làn da trắng trẻo của cô thấm đẫm
hơi nước, dùng khăn tắm quấn chặt lấy mình, trước trán dính bết vài sợi
tóc đen dài, làm bật lên khuôn mặt trắng bệch của cô. Dưới ánh đèn, cô
nói: “Tôi đã từng có hôn ước, đó không phải là tin đồn… Tôi, tôi đã từng có hôn ước, với Phó Dung Dữ…”
Những hồi ức nhớ lại được lại bị phân tán, cô nắm chặt lấy cổ tay của Vân Thanh Lê: “Để Tần Ni vào tiếp tục thôi miên tôi đi!”
Còn nữa, chắc chắn vẫn còn một vài ký ức mà cô chưa nhớ ra.
Tạ Âm Lâu vừa nói xong, Vân Thanh Lê đã từ chối ngay lập tức: “Với trạng thái của cô bây giờ, Ni Ni sẽ không tiếp tục đâu.”
Trước khi bị thôi miên, không ai ngờ rằng cái gọi là di chứng của Tạ Âm Lâu lại nghiêm trọng đến vậy.
Nếu chuyện xảy ra có nguy hiểm đến tính mạng, Tần Ni sẽ không thể nào gánh
nổi trách nhiệm, suy nghĩ vấn đề trên mọi phương diện, Tần Ni chắc chắn
sẽ không giúp cô thôi miên nữa.
Cơn sốt cao của Tạ Âm Lâu tuy đã giảm, nhưng rất có thể bệnh sẽ tái phát.
Bác sĩ gia đình cuối cùng cũng đến kê đơn thuốc cho Tạ Âm Lâu. Thuốc tây và thuốc Đông y chất thành đống trên bàn cà phê trong phòng khách, vì để
đề phòng chuyện không hay xảy ra. Tiễn mọi người về xong, quay đầu lại
thì thấy Tạ Âm Lâu bởi vì tác dụng của thuốc đã thiếp đi trên giường, cổ tay mang vòng ngọc yết ớt rủ xuống mép chăn.
Đêm dần về khuya, Vân Thanh Lê lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho Tạ Âm Lâu, nửa
giờ trước nhiệt độ của cô vẫn còn bình thường, lần này nhìn lại: “Sao
lại sốt cao nữa rồi?”
Tiếng chuông cửa bên ngoài phòng khách đột nhiên vang lên.
Vân Thanh Lê quay người định bảo Tần Ni ra ngoài xem xem ai đến thì nhớ ra
cô ấy vừa ra ngoài có chút việc, lúc này cô ta mới đặt nhiệt kế xuống để đi ra mở cửa.
Một ngày một đêm đều không có ai đến đây quấy rầy, nên Vân Thanh Lê cũng không nghĩ nhiều mà đi
thẳng đến cửa, cô ta cho rằng Tần Ni về sớm, vậy nên vừa mới xoay tay
nắm cửa, khóe môi đã tự nhiên thốt ra: “Ni Ni, tớ vẫn chưa dám tiêm
thuốc hạ sốt cho Tạ Âm Lâu, cậu đến tiêm đi.”
Ai ngờ rằng dưới ánh sáng lạnh lẽo bên ngoài hành lang, Phó Dung Dữ và
chồng cũ tương lai của cô là Chu Tự Chi đang đứng bên ngoài.