Hơn nửa đêm, Tạ Âm
Lâu mở to đôi mắt ngái ngủ xoay người sang bên cạnh, lớp áo dưới lưng do dính đầy mồ hôi nên dán chặt vào sau người. Cô ngơ ngác nhìn Phó Dung
Dữ đang đứng ở bên giường, trên người anh đang mặc một chiếc áo sơ mi
sạch sẽ, những đốt ngón tay thon dài cài từng nút áo một từ trên xuống
dưới.
“Dung Dữ…”
Cô khẽ gọi tên anh. Phó Dung Dữ lẳng lặng nghiêng người xuống, luồn bàn
tay mảnh khảnh vào mái tóc cô, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Em ngủ trước đi.”
“Bên ngoài hành lang ồn ào quá, có
chuyện gì vậy?” Tạ Âm Lâu mượn sức trên cổ tay anh để nhổm người dậy, cổ áo tắm mở rộng, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, một mảnh da thịt trắng
bóc trên lưng cũng lộ ra ngoài.
Vừa mới
nói xong bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào, là giọng nói của Hình Lệ kèm theo tiếng nức nở: “Phó tổng, anh Phó nôn ra máu!”
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Ngón
tay anh rời khỏi vành tai cô, quay người sải bước mở cửa đi ra ngoài.
Một cơn gió theo lực mở cửa ùa vào, lạnh đến nỗi khiến Tạ Âm Lâu rụt bả
vai lại, một chút bối rối thoáng qua dưới hàng mi đang rũ xuống.
Tối nay khi cô đến Phó Dung Hồi vẫn đang ngồi trong phòng khách chào đón
bọn họ. Mọi người cùng nhau ăn tối, ngồi ở phòng khách một lúc rồi anh
ấy mới lên lầu nghỉ ngơi, sao mới ngủ được vài tiếng đã bắt đầu nôn ra
máu rồi?
Chẳng lẽ bệnh của anh ấy trở nặng rồi sao…?
Nghĩ đến đây Tạ Âm Lâu cũng không thể nằm xuống được nữa. Cô nhanh chóng
xuống giường thay quần áo, không để ý xem bản thân gọn gàng hay chưa đã
lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.
Chưa đầy một phút sau, cô nhìn thấy Phó Dung Dữ bế Phó Dung Hồi đang mặc bộ đồ ngủ
trắng tinh từ trên lầu đi xuống. Dưới ánh đèn sáng rực bốn phía, mọi
người đang ngủ trong biệt thự đều bị kinh động, Hình Lệ ngay cả đôi giày cao gót thường ngày cũng không kịp mang, đang dẫm chân trần chạy theo
phía sau.
Tạ Âm Lâu mới đến phòng khách
đã thấy Phó Dung Hồi nôn một ngụm máu lớn vào lồng ngực Phó Dung Dữ,
khiến cho áo sơ mi của anh loang lổ màu máu, ngón tay gầy gò trắng bệch
của anh ấy vô thức túm lấy lớp vải mịn màng, khó khăn thốt ra vài chữ:
“Anh, em muốn sống…”
Muốn sống.
Phó Dung Dữ dùng ngón tay thon dài lau đi vết máu trên cằm anh ấy, có hơi
run rẩy, thấy vẫn chưa sạch anh lại dùng ống tay áo lau tiếp, tốc độ nói rất chậm, chậm đến mức như nghẹn thắt trong cổ họng mới thốt ra: “Không sao đâu Dung Hồi, có anh đây, anh sẽ ở bên em.”
”Xe đến, xe cấp cứu đến rồi.” E b o o k t r u y en . v n
Câu nói mang theo tiếng nức nở của Hình Lệ khiến những người trong biệt thự sực tỉnh nhường đường, có người đứng yên tại chỗ, có người chạy theo xe cấp cứu.
Tạ Âm Lâu nhìn thấy vết máu
trên người Phó Dung Dữ thì có chút hỗn loạn, cách một đám đông nhìn
người đàn ông bị bao vây ở trung tâm, mặc dù cô rất muốn lại gần nhưng
lại chẳng có vị trí nào cho cô. Mãi cho đến khi ý thức quay lại thì cô
đã đứng trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, cơn đau âm ỉ kéo dài
trong đầu đang ảnh hưởng đến cô.
Cách đó không xa, Hình Lệ đầu tóc rối bù trông giống như một ma nữ nhợt nhạt, đứng bên cạnh Phó Dung Dữ vừa khóc vừa nói:
“Mấy ngày hôm nay giấc ngủ của anh ấy càng ngày càng dài, gọi thế nào cũng
không thấy tỉnh giấc, ăn cũng không có cảm giác ngon miệng…”
“Tôi cho anh ấy uống trà nhân sâm cũng không nếm ra được vị gì nữa. Bác sĩ
bảo vị giác của anh ấy đang dần suy yếu và mất hẳn. Các bộ phận khác
trên cơ thể cũng vậy, tất cả gần như hư hỏng và không thể phục hồi.”
“Tối nay sau khi nghe tin hai người về, anh ấy đã cố gắng vực dậy tinh thần, còn ăn tối cùng cô Tạ. Mãi cho đến nửa đêm, tôi sợ anh ấy khát nước nên mới dậy rót một ly nước mang đến cho anh ấy. Ai ngờ vừa mới đẩy cửa vào đã thấy anh ấy ho ra máu, ho liên tục…”
“Phó tổng, anh ấy muốn sống, anh ấy nói anh ấy muốn sống.”
Hốc mắt Hình Lệ ngập tràn nước mắt, khác hẳn với hình ảnh chỉn chu trang
điểm đậm như mọi khi. Phó Dung Dữ còn khó chịu hơn, người đang nằm trên
bàn mổ là em trai của anh, là người thân máu mủ ruột rà duy nhất còn sót lại trên thế giới này.
Ánh sáng nhạt nhòa trên hành lang chiếu vào làm nổi bật lên vệt máu đỏ trên người anh, khiến nó trở nên vô cùng chói mắt.
Đuôi mắt Tạ Âm Lâu hơi đỏ lên, cô cảm thấy cơ thể mình giống như đang bị sốt cao vậy, nhưng khi cô đặt tay lên trán thì nhiệt độ vẫn bình thường. Cô như mất hết sức lực ngồi trên băng ghế dài màu xanh, cố gắng không ngã
quỵ ở bệnh viện.
Đôi mắt cô nhìn chằm
chằm vào vết máu trên người Phó Dung Dữ đang đứng trước cửa phòng phẫu
thuật. Một giây rồi lại hai giây, thời gian cứ thế trôi qua, máu trong
trong tim cô giống như đang bị nghẽn lại, mãi cho đến khi trước mắt đen
kịt một màu.
… Xe men theo con đường bên
trái đi vào khu giàu có trên một bán đảo sang trọng, cơn mưa xuân cũng
dần dần tạnh ráo, kính xe đẫm sương trở nên ướt át. Bàn tay nhỏ bé của
Tạ Âm Lâu khẽ vươn ra ôm lấy cánh tay của ba mình, giọng nói nhẹ nhàng
mang theo âm mũi: “Bên ngoài chỗ nào cũng có nước mưa, sẽ làm bẩn mất
giày công chúa của Tiểu Quan Âm.”
Tạ Lan
Thâm ôm cô vào lòng, nhiệt độ bên ngoài xuống thấp, ông dùng áo vest phủ lên người cô, giọng điệu cưng chiều: “Ba bế con đi, như vậy giày công
chúa sẽ không bị vấy bẩn.”
Tạ Âm Lâu
ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt trẻ trung tinh xảo của ba mình,
sau đó đôi tay nhỏ bé cũng dừng sức ôm chặt lấy ông, sợ nếu không bám
chặt sẽ bất cẩn ngã xuống bùn đất, cả người bị vấy bẩn.
Tuy cô còn nhỏ tuổi nhưng đã đến cái tuổi hiểu chuyện, biết được hôm nay ba cô với bác Cố Minh Dã đến đây để thăm một ông lão có danh tiếng cao
trong giới kinh doanh. Các biệt thự ở đây đều rất rộng lớn, có sân trong và sân ngoài, đường đi cũng rất dài.
Theo lời kể của bác Cố, từ khi còn trẻ ông cụ Phó đã tham gia kinh doanh bất động sản, tự mình mua một mảnh đất, biến một nửa số biệt thự trên đảo
trở thành của mình.
Tạ Âm Lâu không biết
cô đã đi được bao lâu rồi, dù sao cô đã có ba bế. Lúc bước vào một đình
viện được trang trí theo kiểu Trung Quốc, mưa lại bắt đầu rơi không dứt. Cô rụt cổ lại chui vào áo khoác của ba để trốn, chỉ để lộ ra một đôi
mắt to tròn trong trẻo, chợt nhìn thấy bên cạnh đài phun nước được chạm
khắc có một người đàn ông khí chất tao nhã đang dùng chiếc thước dài
đánh vào lưng một cậu bé.
Dưới cơn mưa
như trút nước, cậu bé quỳ bên đài phun nước, đầu gục xuống chỉ để lộ ra
cái cổ thon dài, dưới cổ áo đã bị nhuốm một vệt máu đỏ nhưng nhanh chóng bị nước mưa cuốn trôi.
Tạ Âm Lâu vẫn muốn nhìn thêm, nhưng một chiếc ô đen đã chặn lại cảnh tượng sợ hãi đó.
Bên tai lại loáng thoáng nghe thấy tiếng chế nhạo và mỉa mai của bác Cố:
“Lần trước quay về Phó Nghiên Thanh đã đánh con trai ông ấy rồi, lần này lại đánh tiếp. Thằng bé quỳ dưới mưa như thế này, cơ thể không bị bệnh
thì cũng sẽ bị lưu lại mầm bệnh thôi.”
Giọng nói của Tạ Lan Thâm hòa cùng với tiếng mưa trở thành một âm thanh vô
cùng trầm lắng: “Ông cụ Phó tương lai sẽ nghỉ hưu, Phó Nghiên Thanh
không thể duy trì công việc kinh doanh của gia đình trong vòng năm năm
nữa.”
“Ông cụ Phó không có người kế vị
rồi.” Cố Minh Dã thở dài một hơi. Lúc bước vào đại sảnh lại quay về dáng vẻ nghiêm túc, dù sao người đến nhà đều là khách, nếu mắng con trai của người ta chỉ là đồ bỏ đi thì lại không hay chút nào.
Suy nghĩ của Tạ Âm Lâu vẫn còn rất ngây thơ, cô vẫn chưa thể nào hiểu được
mối quan hệ cá nhân phức tạp giữa những người lớn với nhau. Cô ngồi trên chiếc ghế màu xanh trong sảnh phụ ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng lại liếc
nhìn ba mình đang nói chuyện trong phòng trà, có lúc lại ngó ra ngoài
ngắm nhìn cơn mưa.
Cô vẫn ngồi yên như thế cho đến lúc cảm thấy quá mức buồn chán, bèn nhân lúc quản gia đi pha trà lén lút lẻn ra ngoài chơi.
Bên đài phun nước không còn bóng dáng của cậu bé kia nữa, nhưng chiếc thước dài thì vẫn còn.
Tạ Âm Lâu đi dọc theo hành lang, kèm theo đó âm thanh trong trẻo từ chiếc
vòng ngọc đeo trên cổ tay. Khi cô bước vào căn phòng ở bên cạnh sân thì
cửa vẫn còn mở, không gian bên trong vô cùng tối tăm, trên sàn còn đặt
lung tung vài ba tấm đệm lông tơ.
Tạ Âm
Lâu chần chừ bước vào, giây tiếp theo cô nhìn thấy cậu bé ban nãy bị
đánh đang nằm trong góc, quần áo vẫn còn đẫm nước mưa ôm lấy thân thể
gầy guộc, không ngoa khi thấy được những vết hằn sâu do thước kẻ tạo ra, còn có vết máu, dọc theo gáy cậu nhỏ giọt lên gương mặt thanh tú gầy
gò.
Tạ Âm Lâu gần như cho rằng cậu bé đã chết, hàng mi cong vút run rẩy, đang lúc tiến lên phía trước một bước.
Cậu bé đột nhiên quay đầu nhìn thẳng qua đây, trên trán lại có thêm một vết máu mới, nhìn thấy bóng dáng trắng nõn của cô xuất hiện nơi đây, như
làm tăng thêm dáng vẻ be bét máu trên người cậu, đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách lộ rõ vẻ tàn nhẫn, khi cô định tiến lại gần thì cất giọng lạnh
lùng nói: “Còn tiến thêm một bước nữa là tôi sẽ bóp chết em đấy.”
Lời nói tràn đầy sự đe dọa, như thể đó sẽ là sự trừng phạt nếu cô không nghe lời.
Từ nhỏ Tạ Âm Lâu đã được ba cưng chiều như trứng mỏng, đừng nói là bóp cổ, đến mắng ba cô cũng chưa từng mắng nặng lời một câu nào.
Như thể bị cậu bé làm cho sợ hãi, cô dừng bước đứng yên tại chỗ, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Nhưng cô vẫn biết mình phải nhanh chóng lau khô, bèn nâng bàn tay nhỏ bé lên
lau lung tung loạn xạ, càng như vậy càng khiến mình trở nên đáng thương.
Cậu bé không ngờ chỉ với một câu nói đã dọa cô nhóc con khóc đỏ cả mặt, cau mặt nói: “Đừng khóc nữa.”
Ngay lập tức, một giọt nước mắt rớt xuống mu bàn tay cậu bé, Tạ Âm Lâu vẫn
đang khóc, giọng điệu non nớt bắt chước sự hung dữ của cậu: “Nếu anh bóp cổ em, ba em cũng sẽ bóp cổ anh.”
Sự thù địch đẫm máu của cậu bé đều bị tiếng khóc của cô xóa sạch, cậu vươn đôi tay gầy guộc của mình móc một viên kẹo từ trong túi ra, đó là loại kẹo
trái cây bọc giấy bóng kính mà lúc trước cậu hay dùng để dỗ em trai.
May là vẫn còn một cái trong túi để đưa cho cô nhóc khóc nhè này.
Sau khi có kẹo ăn thì Tạ Âm Lâu không còn khóc nữa, cô lấy một chiếc khăn
tay nhỏ từ trong túi váy công chúa ra, cúi xuống lau đi vết máu trên
trán cậu: “Nếu để khuôn mặt xấu xí thì lớn lên không có cô gái nào thích đâu.”
Cậu bé bị sự mềm mại từ chiếc khăn làm cho sửng sốt một lúc lâu, cậu đã bị ba ruột đánh đập nhiều lần,
nhiều đến nỗi cậu đã quên mất cảm giác được quan tâm sau cơn đau là như
thế nào.
Cô bé con nghiêm túc cúi người
giúp cậu lau đi vệt máu, cánh môi nhỏ xinh chu lên thổi phù phù mang
theo mùi kẹo đường ngào ngạt.
Sự hờ hững trên mặt cậu bé biến mất, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy tay cô: “Em tên là gì?”
Xét cho cùng cậu cũng xuất thân từ một gia đình giàu có không thiếu thốn
bất cứ thứ gì, trong xương cốt là sự ngang tàng kiêu ngạo, không giống
như những đứa trẻ nhút nhát bằng tuổi cậu còn chưa cai sữa.
Tạ Âm Lâu nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, miệng còn ngậm kẹo nên lời nói
thốt ra không mấy rõ ràng: “Ba em gọi em là Tiểu Quan Âm, tên thật là Tạ Âm Lâu… Tạ trong Tạ Lan Thâm, Âm trong Tiểu Quan Âm, Lâu trong Nguyệt
Mãn Tây Lâu… Thầy em bảo Nguyệt Mãn Tây Lâu có nghĩa là tương tư…”
“Tạ Âm Lâu, tên em là Tạ Âm Lâu.”
“Vâng ạ!”
“Tên anh là Phó Dung Dữ.”
“Cá phù dung*, em, em biết món ăn này!”
(*Tạ Âm Lâu nghe nhầm tên nam chính thành cá phù dung, vì cả hai có phát âm
na ná giống nhau, Phó Dung Dữ là /fù-róng-yú/, cá phù dung là
/fú-róng-yú/)
Bên ngoài có tiếng sấm
lớn, Tạ Âm Lâu bị ba bế đi, sau khi kết thúc buổi làm khách ở nhà họ Phó thì lên xe ra về. Tiếng sấm và tiếng mưa ngoài cửa sổ khiến cô phát
run, vội vàng trốn vào trong chiếc áo vest, hàng mi cong cong run rẩy,
bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chiếc cà vạt: “Ba ơi, con sợ.”
Tạ Lan Lâm lấy tay che lỗ tai cô lại, ánh đèn trên đỉnh đầu càng làm sống mũi thêm thẳng tắp: “Ngoan, đừng sợ.”
Tạ Âm Lâu gật đầu, dịu dàng áp khuôn mặt bé con vào hõm cổ của ba mình,
thấp giọng nói: “Ba, con mới quen được một anh trai mới, tên của anh ấy
rất dễ nhớ, tên là Cá Phù Dung.”
Tạ Lan Thâm cụp mắt xuống, dùng ngón tay thon dài vuốt ve chóp mũi của cô, trầm giọng nói: “Là Phó Dung Dữ.”
Tạ Âm Lâu khẽ há miệng, vừa định nhẩm lại thì ngoài xe lại vang lên một
trận sấm sét khiến cả người cô giật nảy mình. Lúc mở mắt ra lần nữa, đợi cho đến khi tầm nhìn mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, cô nhận ra bên ngoài đã tạnh mưa.
“Âm Lâu.” Phó Dung Dữ nhấc
người cô lên khỏi băng ghế, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh áp vào má
cô, giọng nói khàn khàn như thở phào nhẹ nhõm: “Sao lại ngủ ở đây?”
Tạ Âm Lâu mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, vô thức ôm lấy cổ tay mảnh khảnh của anh, hỏi: “Em trai anh…”
“Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.” Phó Dung Dữ đứng canh trước phòng phẫu
thuật cả đêm, hai mắt giăng đầy tơ máu, khuôn mặt tuấn tú dường như đã
gầy đi không ít, dưới tầm mắt là chiếc áo sơ mi nhuộm đỏ màu máu của
anh.
Bởi vì chuyện này nên Phó Dung Dữ cố kiềm chế không ôm lấy cô, anh sợ cô dính máu sẽ không gặp may mắn.
Tâm trí Tạ Âm Lâu lúc này có chút bối rối, gần như không thể phân biệt được đâu là mơ đâu là thực, cô nói trong vô thức: “Vậy thì tốt rồi, em, em
ra ngoài bệnh viện hít thở không khí một chút, ở trong này lạnh quá.”
Vừa khom người đứng dậy, ánh mắt bất giác lại nhìn chằm chằm vào gương mặt
Phó Dung Dữ, cứ nhìn ở khoảng cách gần như thế không chớp mắt.
“Ban nãy nằm mơ thấy ác mộng à, sao lại nhìn anh như vậy?””
Tạ Âm Lâu ngửi thấy mùi tuyết tùng quen thuộc trên người anh, một lúc sau mới dần dần bình tĩnh lại nói: “Không có ác mộng.”