Ánh trăng tràn vào
phòng bệnh qua lớp rèm voan mỏng, nhiệt độ giảm xuống rất nhiều, trong
không khí còn tràn ngập mùi thuốc sát trùng, trước giường bệnh đặt một
ly nhựa còn chút nước ở đáy, không lâu sau khi y tá trực ban đẩy xe rời
đi thì cánh cửa khép hờ lại bị mở ra.
Tạ
Thầm Thời rặt một vẻ chán đời nằm trên giường bệnh, ngay sau đó tấm rèm
bên cạnh bị người ta mạnh bạo xốc lên, Hình Lệ thò đầu vào nhìn thử,
phát hiện nằm ở đó chính là người đàn ông điển trai có chút quen mắt, cô ấy gân cổ kêu một tiếng: “Ối! Xin lỗi…… Tìm sai giường rồi.”
Tấm rèm được thả xuống, giày cao gót cộc cộc đi đến một giường bệnh khác ở
sát bên. Tạ Thầm Thời tiếp tục trạng thái cuộc sống không còn gì luyến
tiếc, ánh đèn trắng thảm thương rọi lên sắc mặt cậu ấy. Trong hoàn cảnh
cực kỳ yên tĩnh, một lớp rèm hơi mỏng màu trắng chẳng ngăn cách được thứ gì, giọng nói của người phụ nữ nọ lại lần nữa vang bên tai:
“Dị ứng cồn thành ra thế này, cho dù có rửa ruột xong cũng phải truyền nước biển chứ.”
“Có hỏi qua rồi…… Bác sĩ kê đơn thuốc dặn dò phải truyền nước biển mới được đi, tốt nhất là quan sát một đêm, bên chỗ em trai anh vẫn giấu chưa
nói, không lại khóc đến mù mắt mới thôi.”
“Haha, tôi vừa thấy Quỷ Xui Xẻo ở sát bên cũng vừa rửa ruột, mấy tên đàn ông
các anh thật đúng là tạo nghiệp đủ đường, cậu ta thảm hại hơn, bên cạnh
lẻ loi không có ai chăm sóc.”
Vốn là Tạ
Thầm Thời đã không có phản ứng gì, tình cờ nghe lén thấy người phụ nữ
trang điểm cầu kỳ kia dám công khai cười nhạo tình cảnh của cậu ấy, dạ
dày bị súc rửa trong nháy mắt dâng lên một trận đau nhức, cánh tay dù có gắng gượng chống đỡ cũng phải bò dậy mắng mỏ bằng chất giọng vừa lạnh
lùng lại vừa chán nản: “Cô có gan thì lại đây cho ông!”
Lớp vải rèm bị ngón tay trắng nhợt của cậu ấy hung hăng kéo ra, Hình Lệ
giật mình ôm ngực, dẫm lên gót giày muốn cách xa người này một chút.
Giây tiếp theo, chỉ thấy Tạ Thầm Thời thoạt nhìn đã muốn bốc lửa lại híp đôi mắt mơ hồ có ý thù hằn nhìn về phía sau lưng cô ấy.
Dưới ánh sáng rõ ràng, Phó Dung Dữ rửa ruột xong lười biếng nghiêng người
dựa vào gối đầu, cúc áo sơmi cởi ra một nửa, trên da thịt nơi khuôn ngực trắng lạnh đều là triệu chứng dị ứng chưa tan, đôi chân dài trong chiếc quần tây đen cứ rũ rượi ở mạn giường.
Còn anh, hai con ngươi trầm tĩnh màu hổ phách kia đang nhìn thẳng vào ánh
mắt của Tạ Thầm Thời, trong nháy mắt không gian chật chội như bị ngưng
tụ thành tĩnh lặng, cái gọi là kẻ thù gặp mặt cũng chỉ đến thế mà thôi,
đôi mắt rực lửa căm thù.
“Đệt!”
Tạ Thầm Thời buông lời mắng chửi thô tục trước, cảm thấy dạ dày lại khó
chịu dữ dội, ngón tay tái nhợt siết tấm rèm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh và ông đây bát tự tương khắc phải không?”
Đêm nay nếu không phải Tạ Âm Lâu đột nhiên nói sách cổ được tặng trong dịp
sinh nhật là do Phó Dung Dữ giấu tên gửi đến, cậu ấy cũng không đến mức
uống sai nước rồi bị khiêng đến bệnh viện rửa ruột, kết quả thật vất vả
mới cứu về nửa cái mạng, nằm trên giường bệnh vẫn không được sống yên
ổn.
Hình Lệ thấy thế nháy mắt hiểu ngay,
quay đầu cười xấu xa với Phó Dung Dữ, nói: “Tôi đã nói sao mà nhìn quen
quen, thì ra là cậu chủ nhỏ đã từng đánh lén anh đây mà. Phó tổng, nhân
lúc phòng bệnh không có ai, chúng ta có cần trùm chăn cho cậu ta chết
ngợp không?”
Tạ Thầm Thời: “……”
Thế nhưng vẻ mặt xinh đẹp của Hình Lệ lại rất nghiêm túc, đùa nghịch móng
tay pha lê: “Em trai, bây giờ sức em trói gà còn không chặt, chị gái
xinh đẹp đây dùng một tay đã có thể bóp chết em rồi, tốt nhất là đừng có mắng chửi người khác bậy bạ.”
“Hình Lệ.”
Trước khi tính tình cáu kỉnh của Tạ Thầm Thời chưa bị chọc giận, giọng nói
lành lạnh của Phó Dung Dữ vang lên: “Đừng chọc cậu ấy ——”
Hình Lệ nghe theo lời dặn dò, mặc váy đen đứng ngay ngắn bên cạnh, ngậm chặt miệng.
Còn Phó Dung Dữ vẫn nhìn Tạ Thầm Thời mặt mày tái nhợt, hỏi ra một câu: “Chị của cậu đâu?”
Tạ Thầm Thời lạnh lùng kéo căng khóe miệng: “Vẫn còn mơ mộng viển vông muốn làm phiền chị ấy hả?”
“Thầm Thời, cậu có phụ huynh chống lưng, tất nhiên tôi không thể động đến cậu dù chỉ một chút.” Phó Dung Dữ dùng giọng điệu không nhẹ không nặng
buông xuống một câu, chưa hết, anh lại cố tình đè giọng xuống thật thấp, ngón tay thon dài trắng lạnh chỉ sang Hình Lệ ở bên cạnh: “Nhưng cô ấy
có thể. Tôi nghĩ cậu có bị đánh chết cũng sẽ không chạy về nhà mách lẻo, nói là bị một người phụ nữ ra tay đánh đâu nhỉ?”
Hình Lệ phối hợp khiêm tốn nói: “Đúng là không khéo thật, tháng trước tôi mới giành được huy chương vàng quán quân Tán Đả*.”
(*Món võ dùng để chiến đấu và phòng thân hiệu quả.)
Lời đe dọa không thèm che giấu ác ý này cộng với việc hai chiếc giường cách nhau rất gần, Tạ Thầm Thời kéo lê thân hình ốm yếu này căn bản không có chỗ để trốn, mà Phó Dung Dữ am hiểu nhất là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, còn
cho cậu ấy một bậc thang đi xuống, như thể rất có lý lẽ mà nói: “Chị của cậu sốt cao nghỉ ngơi chưa đến nửa tháng đã phải nửa đêm nửa hôm chạy
tới bệnh viện, chưa nói đến sức khỏe hao mòn, không có người giám sát
chắc chắn sẽ không chủ động uống thuốc Đông y đâu.”
……
Phó Dung Dữ thổi phồng về sức khỏe của Tạ Âm Lâu như thế khiến Tạ Thầm Thời như bị nắm giữ mạng sống, mặt mày lạnh lùng tạm thời làm hòa với anh.
Cậu ấy tiếp tục vẻ chán đời nói với giường sát bên: “Tôi nói chị ấy về
chung cư nghỉ ngơi rồi.”
Đương nhiên cậu
ấy sẽ không để Tạ Âm Lâu ở lại trong bệnh viện lạnh như băng chăm sóc
cậu ấy, rửa cái ruột thôi mà, sao có thể nghiêm trọng hơn bị rắn hôn
được?
Nói là nói như thế, nhưng tình hình của Tạ Thầm Thời vẫn rất nghiêm trọng đến mức không xuống giường được.
Nằm tới nửa đêm, đặc biệt là dùng chung một phòng bệnh với Phó Dung Dữ,
điều này làm cho nội tâm cậu ấy cực kỳ chống đối, cũng may là chẳng mấy
chốc đã đến hừng đông, cau mày ngủ được nửa giờ đã bị tiếng bước chân đi tới đi lui làm ồn đến bực mình hết sức.
Tạ Thầm Thời kéo chăn có mùi thuốc sát trùng che qua đầu, thân hình thon
dài rúc trên giường bệnh đơn có vẻ vô cùng ấm ức, lúc gối đầu rơi xuống
đất, có một bàn tay trắng mịn mảnh khảnh lặng yên nhặt lên.
Là Tạ Âm Lâu đã thay quần áo và đến phòng bệnh vào lúc rạng sáng hơn 5 giờ.
Cô đi vào phòng bệnh nhặt gối đầu lên, định giém kỹ chăn cho Tạ Thầm Thời
thì đột nhiên, tấm rèm bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp quen
thuộc: “Thầm Thời vừa uống thuốc ngủ rồi ngủ thiếp đi……”
Nét mặt Tạ Âm Lâu đông cứng, không cần phải vươn tay vén rèm lên.
Bàn tay mảnh khảnh với khớp xương rõ ràng của người đàn ông đã làm thay cô, dần dần hiện lên trong tầm mắt cô là khuôn mặt tuấn tú của Phó Dung Dữ. Dưới ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, xương lông mày và khóe miệng đều
được phủ một tầng mờ ảo, ngược lại biểu cảm của anh dịu dàng hơn rất
nhiều.
Cách thời điểm ở bệnh viện này
không từ mà biệt với anh còn chưa đến mười hai giờ, Tạ Âm Lâu lại lần
nữa nhìn thấy anh, lại có cảm giác hoảng hốt, đặc biệt là khi Phó Dung
Dữ cười với cô, hàng mi cong vút cứ như bị kim đâm, mím môi nói: “Sao
anh lại ở đây?”
Nhìn không giống như đang chăm sóc cho Tạ Thầm Thời, hai tên đàn ông này ở chung một phòng không
phát sinh án mạng đẫm máu đã là không tệ rồi, sao có thể chăm sóc lẫn
nhau được.
Vừa dứt lời, Phó Dung Dữ rất
tự giác cởi bỏ cúc áo sơ mi từ trên xuống dưới, dần dần lộ ra khuôn ngực xinh đẹp, vị trí dọc theo cơ bụng đến đường nhân ngư đều lộ rõ, anh
đang cho Tạ Âm Lâu xem tình trạng dị ứng, mà cô cũng lập tức buột miệng
thốt ra: “Anh uống rượu?”
Phó Dung Dữ
thừa nhận có uống chút rượu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm biểu cảm
thay đổi rất nhỏ của cô, cố gắng muốn tìm kiếm dấu hiệu của một chút đau lòng: “Đừng lo, súc ruột xong là không sao rồi.”
Tạ Âm Lâu vô thức mím môi, vốn là muốn vững lòng không để ý đến anh, nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện sách cổ.
Cô muốn mở miệng hỏi Phó Dung Dữ một chút chuyện, nhưng âm tiết lại kẹt
giữa răng môi, rõ ràng nơi này không phải là chỗ thích hợp để nói
chuyện, vì thế dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Phó tổng thật đúng là tự
mình đa tình, ai lo lắng cho anh?”
Phó
Dung Dữ chỉ cười, dáng vẻ này thật giống như đang che giấu tất cả phẫn
nộ và cố chấp của trước đây dưới lớp mặt nạ ngụy trang, không để bụng
thái độ mặc kệ của cô, ngón tay thon dài đưa thuốc và tờ đơn dặn dò của
bác sĩ đặt ở đầu giường cho cô xem.
Bên trên viết rõ ràng cách dùng thuốc, Tạ Âm Lâu rũ mắt đọc xong lại nhìn quanh phòng bệnh nửa vòng: “Thư ký của anh đâu?”
“Em trai em trước khi ngủ muốn ăn cháo bào ngư tươi nhất, Hình Lệ lái xe
đến quán ăn cậu ấy chỉ định để mua về rồi.” Phó Dung Dữ ở trước mặt cô
cực kỳ nuông chiều Tạ Thầm Thời, không hề có khí thế mạnh mẽ kia, dịu
dàng nói: “Nếu anh không thỏa mãn cậu ấy, sợ là em sẽ bị sai đi mua.”
Tạ Âm Lâu cảm xúc lẫn lộn mất một lúc, sững sờ hồi lâu mới nói: “Anh suy
nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ biết cho Tạ Thầm Thời ăn cháo trắng thôi.”
Phó Dung Dữ thấy cô bằng lòng để ý đến mình, ý cười nơi đáy mắt càng thêm
nồng đậm: “Âm Lâu, bây giờ chỗ dị ứng của anh rất ngứa, em có thể giúp
anh làm một việc dễ như trở bàn tay không?”
Tạ Âm Lâu một lần nữa ngước mắt nhìn dáng vẻ gợi cảm với áo sơ mi mở rộng
của anh, tựa như anh không quan tâm bị người khác nhìn, nghĩ đến cũng
phải, dựa vào trình độ thân mật trước đây của hai người, còn có cái gì
phải né tránh chứ?
Phó Dung Dữ lại chỉ vào mu bàn tay đang ghim kim truyền nước biển, thoạt nhìn tái nhợt và yếu ớt: “Tê mất rồi.”
Tạ Âm Lâu coi trọng nhất là có qua có lại mới toại lòng nhau, dù sao Hình
Lệ cũng đi mua bữa sáng cho Tạ Thầm Thời, cô không cảm xúc đi qua, đầu
ngón tay bạo lực mở hộp thuốc ra: “Xem như trả ơn anh.”
Tấm rèm màu trắng kia bị cô kéo lên, che đi Tạ Thầm Thời ở bên cạnh còn đang ngủ.
Trong không gian nhỏ hẹp, Tạ Âm Lâu không nhìn người đàn ông đang ngồi ở mép
giường. Cô đứng đó, làn váy lụa mềm mại lướt qua quần tây của người đàn
ông. Giây tiếp theo, cô muốn dời đi một chút nhưng Phó Dung Dữ lại lặng
lẽ dán vào sườn váy của cô.
Tạ Âm Lâu cúi xuống không tìm được tăm bông, đành phải lấy đầu ngón tay dính một chút thuốc mỡ, bắt đầu bôi từ chỗ da bên sườn cổ của anh, không biết là thời tiết lạnh hay là do nguyên nhân nào khác mà nhiệt độ cơ thể của Phó
Dung Dữ rất thấp, lạnh đến mức cô phải nhíu mày.
Trước đây khi chạm vào anh đều là mồ hôi nóng rẫy, có thể thiêu đốt người ta.
Tạ Âm Lâu không ngờ trong tiềm thức đã ghi nhớ rõ ràng những mẩu chuyện
nhỏ không đáng kể khi ở chung với Phó Dung Dữ, kỳ lạ thay, mạch suy nghĩ tê liệt đột nhiên mất bình tĩnh, hàng mi rủ xuống né tránh khuôn ngực
của người đàn ông.
Từ chỗ dị ứng trên cổ
bôi thẳng đến cơ bắp ở ngực, toàn bộ quá trình dài đằng đẵng, thỉnh
thoảng có thể nghe thấy Phó Dung Dữ đang điều chỉnh tần suất hơi thở
bỏng rát, rõ ràng là gần trong gang tấc nhưng anh lại phải cam chịu kiềm chế, cũng không chạm vào một sợi tóc của cô.
Mà Tạ Âm Lâu lại chỉ dùng một câu đã khiến cho anh nháy mắt đổ vỡ công sức.
Vài giây yên lặng qua đi, cô nói: “Suốt mười năm em đều nhận được những
quyển sách cổ không còn xuất bản nữa, cũng không biết là ai giấu tên đưa đến.”
Ngón tay thon dài lạnh lẽo của Phó Dung Dữ nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, ấn giữ nó ở trước ngực.
Lời cô nói quá mức đột ngột, mà động tác của anh cũng như vậy. Tạ Âm Lâu
hơi mất thăng bằng, cả người đổ về phía trước, mái tóc đen mượt dài
ngang eo xõa tung, có vài sợi rơi trên bờ vai anh.
Cô hơi quay mặt sang, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm Phó Dung Dữ, mở
miệng chậm rãi nói xong nửa câu còn lại: “Anh thử đoán giúp em xem……
người giấu tên tặng sách cổ cho em rốt cuộc ôm tâm tư gì không thể cho
ai biết, ngay cả tặng quà cũng không dám viết tên?”
Lòng bàn tay Phó Dung Dữ rõ ràng đã đổ mồ hôi, dính sát vào da thịt nơi cổ
tay cô, anh nắm một lúc lâu rồi đôi môi mỏng mới khẽ động đậy: “Chắc là
anh ta đã quên viết tên.”
Tính tình Tạ Âm Lâu là vậy, cô hỏi một câu, đối phương phải trả lời một câu mới bằng lòng nói chuyện.
Phó Dung Dữ trả lời, tất nhiên cô sẽ không để lộ cảm xúc, dịu dàng mỉm
cười: “Có thể đấy chứ, dù sao cũng chỉ có mười quyển sách cổ thôi mà.
Đến lúc quay về nhà họ Tạ em sẽ quyên góp chúng cho viện bảo tàng, cũng
không phải một thứ gì đó em yêu thích.”
Phó Dung Dữ còn chưa hưởng thụ xong dịch vụ bôi thuốc của cô, trái tim đã
bị đâm đến hỏng be hỏng bét, nửa ngày sau mới kiểm soát được hơi thở rồi nói: “Em thấy vui là được.”
Đôi mắt đen
láy của Tạ Âm Lâu lặng lẽ nhìn anh hai ba giây, rất có trách nhiệm giúp
anh bôi thuốc, dường như lo sợ cơ thể anh bị lạnh, đầu ngón tay còn cố
gắng xoa mạnh, đến khi cơ bắp hơi nóng lên mới chuyển sang vị trí khác.
“Âm Lâu.”
Phó Dung Dữ hòa hoãn lại một lúc mới thầm gọi tên cô.
Tạ Âm Lâu bị anh gọi trong lòng hơi khó chịu, cứ cảm thấy cái tên này
giống như đã từng được anh gọi vô số lần, nét mặt vẫn thản nhiên cho đến khi thuốc mỡ được bôi xong. Cô định xoay người đi lấy khăn giấy lau
tay, lại bị anh giữ chặt một lần nữa.
Phó Dung Dữ không buông tha cơ hội ở cùng cô dễ dàng như vậy, nhiệt độ cơ
thể cuối cùng đã cao lên, ngay cả hô hấp cũng nóng bỏng: “Âm Lâu……”
“Anh,” Tạ Âm Lâu vừa định nói gì đó, chiếc giường bên cạnh tấm rèm truyền đến
một giọng nam cực kỳ gắt gỏng cắt ngang bầu không khí mờ ám quái lạ này: “Âm Lâu Âm Lâu, mẹ nó anh thử gọi tên chị tôi lúc ngủ nữa coi!”
Tạ Âm Lâu quay đầu lại, không thể nhìn rõ phía đối diện đang cách một tấm
rèm bông màu trắng, nhưng nghĩ đến Tạ Thầm Thời đã tỉnh, sau lưng cô
chợt cứng đờ, muốn rút ngón tay ra khỏi bàn tay Phó Dung Dữ.
Phó Dung Dữ không buông ra, sức lực dần dần tăng thêm, dùng nhiệt độ cơ thể hâm nóng cô.
Đối mắt nhau trong sự tĩnh lặng, đôi mắt đen láy trong veo của Tạ Âm Lâu
trộn lẫn ý tứ lên án, im hơi lặng tiếng nói: “Anh điên rồi, em trai em ở ngay bên cạnh đấy.”
Đôi môi mỏng của Phó Dung Dữ cũng cười thầm, giống như đang nói: “Vậy thì đã sao?”
Tạ Âm Lâu cúi đầu, gần như là thì thầm bên cạnh khuôn mặt anh: “Lần trước suýt nữa bị đánh chết, trí nhớ ngắn hạn đúng không?”
Phó Dung Dữ nghiêng đầu, môi mỏng tái nhợt trực tiếp chạm vào cánh môi mềm
mại của cô, gần như chỉ chạm một cái đã rời đi, nhanh đến nỗi Tạ Âm Lâu
còn chưa kịp phản ứng thì anh đã buông lỏng tay, quay lại trạng thái
lười nhác nghiêng người dựa vào đầu giường.
Tạ Âm Lâu tức khắc có loại ảo giác người nông dân và con rắn, có lòng làm việc thiện còn bị anh cắn một phát.
Tiếc là bên cạnh còn có thằng em trai cáu kỉnh như hổ rình mồi, cô nhịn,
dùng ánh mắt hung hăng trừng Phó Dung Dữ rồi thả nhẹ bước chân đi qua
đuôi giường, nương nhờ góc tường bị tấm rèm trắng che lại, đi ra khỏi
phòng bệnh này trước.
Ba giây sau khi cô rời đi, Tạ Thầm Thời càng nghĩ càng thấy không thích hợp, bỗng nhiên đứng dậy kéo tấm rèm bên cạnh ra.
Trên giường sát bên, Phó Dung Dữ giữ nguyên tư thế ngồi như lúc nãy, một
chiếc áo sơ mi được làm từ chất liệu vải tinh xảo vắt ở mạn giường, bên
cạnh còn có hộp thuốc đã mở và khăn giấy, anh cũng không có ý định lấy
chăn che đi khuôn ngực trần trụi.
Đáy mắt Tạ Thầm Thời đè nén sự tàn bạo mơ hồ, nhìn thấy người đàn ông có tám
khối cơ bụng này, giây tiếp theo liền lạnh lùng mắng lời thô tục: “Đệt,
tôi phải báo cảnh sát, ở đây có người giở trò lưu manh!”
……
Hơn 7 giờ sáng, các bác sĩ và y tá của bệnh viện này đều biết trong phòng
bệnh có hai người đàn ông đẹp trai như thần đến rửa ruột, bọn họ tổ chức thành đoàn thể đến kiểm tra phòng rồi làm ầm ĩ một trận, món cháo bào
ngư Hình Lệ xếp hàng hai tiếng đồng hồ để mua cũng đã nguội lạnh hết
trơn.
Cái tên Tạ Thầm Thời này có bệnh nhõng nhẽo, không ăn đồ ăn lạnh.
Hình Lệ chỉ có thể tuân mệnh xách theo cháo bào ngư đi tìm lò vi sóng để hâm nóng, một giây trước cô ấy nói móc nói khóe bỏ đi, một giây sau Tạ Âm
Lâu tùy tiện mua cháo trắng ở căn tin xách đến thăm em trai.
Cô không mua phần của Phó Dung Dữ, lúc đi vào, ngay cả một cái liếc mắt sang giường bên cạnh cũng không nhìn.
Dáng vẻ xa cách ‘người sống chớ lại gần’ này làm Tạ Thầm Thời hết sức vừa
lòng, cậu ấy hơi ghét bỏ quấy cháo trắng, lại nhịn không được giương
khóe miệng cười đắc ý: “Chị, cháo này là chị tự nấu à?”
Cậu ấy còn cúi đầu nếm một miếng, cứ làm như thật mà bình luận: “Hương vị không tệ.”
Tạ Âm Lâu ngồi trên ghế bên cạnh, giống như lấy lệ mỉm cười: “Em nói sao thì là vậy đi.”
Tạ Thầm Thời ăn cháo xong, ánh mắt sắc bén chưa từng rời khỏi hai người
bọn họ, không quên đề phòng Phó Dung Dữ lòng muông dạ thú, nếu không
phải để thông khí, cậu ấy còn muốn kéo rèm khép kín lại hết luôn.
Phó Dung Dữ rất rộng lượng không cố chấp với cậu ấy, chờ đến khi Tạ Âm Lâu
gọt táo xong rồi đặt con dao gọt hoa quả về chỗ, anh mới không nhanh
không chậm hỏi: “Đã uống thuốc Đông y chưa?”
Tạ Âm Lâu như ngừng thở, đầu ngón tay vì chột dạ mà thoáng run rẩy, cũng
may không cầm thứ gì nên sẽ không tổn thương da thịt trắng mịn, ra vẻ
bình tĩnh.
Trải qua lời nhắc nhở của Phó
Dung Dữ, Tạ Thầm Thời cũng sực nhớ ra, trực tiếp kết luận hành vi của
cô: “Chị chưa uống thuốc Đông y đúng không?”
Tạ Âm Lâu đã uống quá nhiều thuốc Đông y, vừa nhắc tới hai chữ này là đầu
lưỡi lại cảm thấy đắng nghét, vốn dĩ muốn giả chết, nhưng khổ nỗi hai
bên trái phải đều có ánh mắt dò xét nhìn chòng chọc, lời nói của cô
nghẹn cứng ở cổ họng, nửa ngày trôi qua cũng không bịa ra được một chữ.
Tạ Thầm Thời vươn tay lấy di động ở tủ đầu giường đến, không nói hai lời
gọi điện cho Thang Nguyễn ở cửa hàng sườn xám, ra lệnh cho cậu ấy đun
một phần thuốc Đông y đưa đến bệnh viện.
Thấy bản thân không có cách nào tránh khỏi cảnh bị trút thuốc, Tạ Âm Lâu ném quả táo trong tay về phía tên đầu sỏ gây tội Phó Dung Dữ này.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng bắt được, bên môi có nét cười nhàn nhạt: “Cảm ơn em.”
Tạ Thầm Thời cúp điện thoại xong, vừa vặn nhìn thấy quả táo Tạ Âm Lâu gọt
nửa ngày trời đã cho giường bên cạnh, gương mặt đẹp đẽ thoát cái xanh
lét, cảm thấy ruột đã được rửa lại bắt đầu co rút, mà lúc này, Hình Lệ
cuối cùng đã hâm nóng xong cháo bào ngư, dẫm lên đôi giày cao gót cộc
cộc chạy vào: “Cậu chủ nhỏ cao quý, lần này cháo nóng rồi đó……”
Lời còn chưa có cơ hội nói xong, Tạ Thầm Thời đã mặt mày lạnh tanh nói: “Ông đây không ăn cháo nóng.”
Hình Lệ chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng phục vụ cho cậu ấy, nghe vậy, giày cao gót kẹt cứng tại chỗ mất ba giây, hít thở sâu rồi lại nể mặt Tạ Âm
Lâu đang ở đây, không ra tay đánh em trai ruột nhà người ta, nặn ra một
nụ cười chuyên nghiệp đặc trưng, nói: “Được thôi, cho phép tôi đi tìm
bác sĩ tiêm một liều insulin để bình tĩnh lại trước đã.”
Vừa ra khỏi cửa phòng bệnh, Hình Lệ lại vòng ngược trở lại để nói một
chuyện với Phó Dung Dữ, cũng cho những người có mặt ở đây nghe: “Đúng
rồi Phó tổng, tiệc rượu thương nghiệp tối hôm qua anh tham gia đã được
đưa tin, có phóng viên viết bài sử dụng một tấm ảnh chụp lén sườn mặt
của anh, nửa giờ trước mới vừa đăng tin.”
Hồ ly Hình Lệ vốn dĩ có lòng báo thù rất nặng, đoạn nói chuyện tiếp theo
rõ ràng là có ý chọc Tạ Thầm Thời tức chết, cười rất vô hại: “Bây giờ
khắp cả mạng xã hội đều đang giải mã hình xăm chữ Phạn ở cổ tay anh đấy, chữ ‘Âm’ đó có phiên âm giống với tên của cô Tạ nhỉ.”
Về việc Phó Dung Dữ vô tình được nổi tiếng, kế tiếp phải đối mặt thế nào
với hai chị em của nhà họ Tạ này, bất kể có chuyện gì xảy ra thì một thư ký như cô ấy cứ co giò bỏ trốn trước đã.