Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi

Chương 4: Cao thủ nhu đạo


trướctiếp

Sở Dung chỉ ngang chỉ dọc trong bóng tối, gợi ý lung tung chớp mắt nhìn anh.

Lục Trạch không một tia dao động, nói: "Không thích hợp với cô, đừng muốn."

Nói xong, cũng mặc kệ cô phản kháng hay không, tiếp tục đi về phía trước.

Trời, kia chính là một nghìn tệ của cô!

Sở Dung khóc không ra nước mắt.

Đáng giận, gia hỏa này nhất định đang trả thù!

"Cô sống ở đâu?" Lục Trạch Nhất vừa thất dây an toàn vừa hỏi.

Sở Dung vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên não nhảy ra ý tốt, đem lời vọt tới bên miệng nuốt xuống.

Có lẽ đây là cơ hội tốt, Sở Dung suy tư nhìn chằm chằm cổ chân mình, phải để cho anh ta thấy mình đối với công việc có bao nhiêu si mê, để anh ta biết vụ án tử trong tay đối với cô có bao nhiêu quan trọng.

Vì thế Sở Dung ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Tôi còn có việc, đến công ty đi."

Cô thâp phần chờ mong câu trả lời của Lục Trạch Nhất.

Thế nào, có đáng thương không, có yếu đuối không, có phải động lòng trắc ẩn rồi không?

Lục Trạch Nhất liếc mắt nhìn cô một cái, gật đầu: "Được."

Anh, anh ta nói cái gì?

Sở Dung không tin được vào lỗ tai của mình, cô bị thương thành như vậy, anh ta không hỏi nhiều thêm một câu?

Lục Trạch Nhất khởi động xe, vững vàng di chuyển.

Chẳng lẽ lúc này không nên tỏ ra đàn ông khuyên can cô, nói cái gì "Không cần làm nhiều như vậy, tôi đưa cô về nhà" linh tinh sao?

Sở Dung khiếp sợ, muốn nói chuyện với người đàn ông này quả nhiên không nên dùng cách của người bình thường.

Sở Dung nuốt nước miếng, thử tính mở miệng: "Cái kia......"

"Hử?"

Làm ơn, hiện tại cô chẳng muốn đến công ty một chút nào!

Hai hàng cây bên đường không ngừng lùi lại, trong lòng Sở Dung gấp như mèo cào, lại ngại mặt mũi, chỉ có thể nhỏ giọng nói: "......Chân tôi có chút đau."

Thế nào, cô nhắc nhở đủ rõ ràng nhỉ.

"Không phải bên cạnh có dầu hoa hồng sao?"

Mắt Lục Trạch Nhất nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc lái xe: "Cô cứ mở ra mà bôi."

Người đàn ông này đang giả ngu sao, cô rõ ràng không vó ý này!

Sở Dung cực kỳ không tình nguyện mở túi ra, làm bộ làm tịch ngửi ngửi, kiên định lắc đầu: "Mùi quá nồng, dính vào xe thì không hay lắm."

"Không thành vấn đề, dù sao cũng phải rửa xe" Lục Trạch Nhất nghiêng đầu nhìn cô, cười, "Cửa xe có giấy, cô cứ tùy tiện mà dùng."

Sở Dung: "......"

Người đàn ông này nhất định đang cố ý.

Ánh mắt hai người dừng lại một giây, cô có thể thấy rõ trong ánh mắt anh có cười nhạo.

Hỗn đản.

Sở Dung cắn chặt răng, mở miệng nói nhanh: "Anh đang chơi tôi."

Rõ ràng anh ta biết cô không có ý này.

"Không có," thần sắc Lục Trạch Nhất bình đạm như thường, "Cô suy nghĩ nhiều rồi."

Cảnh sắc xung quanh ngày ngày càng quen thuộc, Sở Dung nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng sau hàng cây.

Mặt mũi là thứ gì chứ, có thể ăn được sao?

Hiện tại dưới loại tình huống này, nên làm chính là --

"Dừng xe." Sở Dung cắn răng nhả ra hai chữ.

Lục Trạch Nhất không nhanh không chậm chuyển động tay lái, hướng sang bên dừng lại.

Sở Dung hít một hơi thật sâu, nghiêm túc dò hỏi: "Lục tiên sinh, anh nói chân tôi bị thương thành như vậy, bây giờ mà bước lên bậc thang có phải không tốt lắm?"

Lục Trạch Nhất tựa lưng vào ghế ngồi, cười khẽ một tiếng, như muốn nhìn xem cô còn có thể nghĩ ra lý do gì, không trả lời.

Mẹ nó, chân bị như vậy, cô còn có thể nghĩ ra lý do gì.

Sở Dung rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói "vác đá nện chân mình".

Cô bất dĩ cắn đầu lưỡi, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp: "Tôi đẹp như vậy, tăng ca đến muộn hình như không an toàn lắm?"

Lục Trạch Nhất gật gật đầu.


trướctiếp