Tiên Sinh, Cà Vạt Của Ngài Lỏng Rồi

Chương 2: Không có ý tốt


trướctiếp

Phòng điều khiển.

Sở Dung quan sát kỹ qua màn hình.

Một người đàn ông mặc quần áo lao động đang bắt chân ngồi trên ghế, cầm di động trong tay, ngón tay cái lướt lướt.

Tư thế này rất quen thuộc, nhất định đang lướt Weibo.

Sở Dung nghiêng đầu, thấp giọng nói: "Thích Lam, cậu phụ trách dẫn anh ta đi."

"Sao lại là tớ?" Thích Lam rên một tiếng, "Không phải cậu cần xem băng ghi hình sao, trực tiếp nhìn là được rồi."

"Sao dễ dàng như vậy được."

Sở Dung cong khóe miệng, cô không nghĩ đơn giản như vậy.

Nếu không cho Lục Trạch Nhất thấy được sự lợi hại của cô, hai chữ Sở Dung này sẽ được viết ngược.

"Chỉ cần cậu lộ ra biểu cảm như vậy, tớ liền biết không có việc gì tốt." Thích Lam lập tức cảnh giác, "Cậu muốn làm gì?"

"Cậu yên tâm, tớ hứa sẽ ngoan, cậu chỉ cần giúp tớ một lần này."

Sở Dung túm góc áo cô nàng, làm nũng: "Cậu cũng biết tên Lục Trạch Nhất kia siêu cấp nguy hiểm, cậu nhẫn tâm để tớ ở trước mặt anh ta chịu ủy khuất sao?"

"Cậu sẽ chịu ủy khuất?" Thích Lam nhịn không được hoài nghi.

Sở Dung gật đầu thật mạnh, chắc chắn nói: "Anh ta nhất định đối với tớ không có ý tốt."

Thích Lam do dự hai giây, như đang quyết định việc lớn, phun ra khẩu khí: "Được, lần này tớ vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống."

Nói xong cô nàng lại bổ sung: "Nhưng cậu đừng đùa với lửa, Lục Trạch Nhất là người thế nào? Anh ta chỉ cần duỗi tay, là có thể bóp chết hai chúng ta."

Nói lời tạm biệt quá sớm, ai bóp chết ai còn không biết đâu.

Sở Dung chớp chớp mắt, giọng nói kiên định lạ thường: "Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không đi trêu chọc anh ta."

"Vậy thì được."

Thích Lam bật dậy, khiến Sở Dung phải lùi lại vài bước, vài giây sau mới mở cửa phòng điều khiển: "Xin chào."

Sở Dung nhanh chóng tránh vào góc tối, nghe được lời dạo đầu của Thích Lam, không nhịn được mà bật cười.

Thanh âm này nghe thế nào cũng thấy cứng đờ, như học sinh tiểu học bị giáo viên chủ nhiệm kêu vào văn phòng.

"Tôi thấy bên ngoài có cơm hộp, hình như là của anh." Thích Lam nói, "Nó ngay bên ngoài bãi đỗ xe."

"Tôi không gọi cơm hộp mà." Người nọ nghi hoặc.

"Tôi cũng không biết, có người nói, còn nhờ tôi tới kêu anh ra." Thích Lam nói, "Có lẽ là của người khác gọi cho anh, hiện tại đã giữa trưa rồi mà."

Sở Dung chỉ nghe giọng nói củaThích Lam, là có thể tưởng tượng được hiện tại trên mặt gia hỏa này có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu vô tội.

Đừng nhìn Thích Lam nhát gan, năm đó hai người cùng nhau đi học, Thích Lam là người đầu tiên dám đứng trước toàn trường tỏ tình với thầy giáo trẻ tuổi kia.

Phải biết rằng, người kia tuy rằng lớn lên đẹp trai, dáng người không tồi, nhưng kia tính tình thật là xấu đến bạo, cũng không biết Thích Lam coi trọng anh ta ở điểm nào.

Thật bất ngờ, Thích Lam bị cự tuyệt. Buổi tối hôm đó cô nàng uống hết hai bình rượu trắng, say khướt một hai lôi kéo Sở Dung trên đỉnh xe Land Rover nhảy Disco.

Lúc đó hai cái bánh xe Sở Dung cũng không đền nỗi, chỉ có thể liều mạng túm Thích Lam về nhà, ngày hôm sau, liền tìm thầy giáo kia đánh cho bầm tím.

Cho nên nói "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm" những lời này nhất định có đạo lý.

"Ai ui, có lẽ là vợ tôi."

Bên trong truyền đến tiếng kéo ghế: "Đã bảo cô ấy đừng đưa, vậy còn tới."

Cửa bị người bên trong mở ra, thanh âm lập tức tăng gấp đôi: "Cảm ơn, cô bé"

"Không có gì."

Một lát sau, Thích Lam mới lôi Sở Dung ra: "Quy tắc cũ, cậu hành động, tớ canh chừng."

"Yên tâm," Sở Dung búng tay một cái, "Xong ngay đây."

Sở Dung nhanh nhẹn ngồi ở trước bàn máy tính ngón tay thuần thục bắt đầu "Lạch cạch lạch cạch" gõ bàn phím.

Trên màn hình, hình ảnh cùng thời gian theo bàn phím bắt đầu thay đổi.

Sở Dung từ trong túi lấy ra USB, cắm vào CPU.

Cô nhìn hai người trên màn ảnh, sao chép, xóa bỏ, mất mã, xóa bộ nhớ cache, lưu loát liền mạch.


trướctiếp