Xuân Thủy Trà Xanh, Xuân Tâm Rạo Rực

Chương 1: Ngọc ca



“Vào ngày mười lăm tháng chín tại đầu cầu thang tầng ba tòa giảng đường nhặt được một tấm ảnh thẻ của sinh viên nam, có lẽ là sinh viên năm nhất dùng để kiểm tra sức khỏe nhập học, nếu như người mất đồ nhìn thấy, mời tự chủ động liên lạc với tôi, dãy số: 181…”

Buổi tối ngày mười lăm tháng chín, Ngọc Tuấn Dĩnh gửi bài lên tường thông báo của trường, kèm theo hình chụp tấm ảnh thẻ nền xanh mà cô nhặt được, mỗi ngày bài đăng mời nhận của rơi trên tường thông báo của trường nhiều không đếm xuể, nhưng bài của Ngọc Tuấn Dĩnh lại đặc biệt được người ta nhìn kỹ.

Bởi vì dáng dấp của tiểu ca ca ảnh thẻ quá đẹp, ảnh thẻ vốn phải giống như kính chiếu yêu, nhưng nam sinh trong tấm hình lại có ngũ quan anh tuấn, mặt mũi thanh tú, điều này càng đẩy bài mời nhận của rơi đi lên, phần bình luật đã bùng nổ ——

“Xin hỏi kiểu tiểu ca ca này phải đến chỗ nào để nhận?”

“Ảnh thẻ mà cũng đẹp trai như vậy, thần nhan rồi.”

“Tôi không cướp tiểu ca ca đâu, nhưng mà lầu chủ à, ảnh thẻ có thể chia cho tôi một tấm không?”



Ngọc Tuấn Dĩnh tỉnh dậy, phát hiện phần bình luận dưới bài đăng đã lên đến bốn chữ số rồi, còn có một vài cô gái to gan, trực tiếp gọi điện thoại cho cô, hỏi thông tin của tiểu ca ca ảnh thẻ.

Buổi sáng không có lớp, nên Ngọc Tuấn Dĩnh ngủ đến tự nhiên tỉnh, tâm trạng rất tốt, nhận được cuộc gọi của mấy người nữ sinh, nhưng sau đó cuộc gọi càng ngày càng nhiều, Ngọc Tuấn Dĩnh bắt đầu không chống đỡ nổi, ăn một bữa cơm cũng không xong, nên cô muốn tắt máy điện thoại, nhưng bạn cùng phòng lại nhắc nhở: “Cậu tắt máy điện thoại, rồi lỡ như người mất đồ gọi điện thoại tới hỏi tấm hình thì làm sao?”

Ngọc Tuấn Dĩnh đắn đo nhiều lần, cuối cùng mới bật điện thoại sang chế độ rung.

Chủ nhân của tấm ảnh thẻ phải đến buổi tối lúc Ngọc Tuấn Dĩnh đang chạy bộ mới gọi điện thoại tới, cô vừa nghe nhạc vừa chạy chậm, lúc chạy đến vòng thứ năm, thì điện thoại rung lên.