Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center Rồi

Chương 14: F4 Quỷ giới


trướctiếp

Bên trong nhà kho tối tăm u ám, tiếng khóc thê lương bén nhọn vang lên, cửa kính cũng không biết bị ai gõ mà vang lên tiếng "cốc cốc cốc".

Hết thảy tựa như một thước phim kinh dị, ấy mà Lục Húc lại chẳng sợ, chỉ im lặng xem bọn họ làm trò.

Nam quỷ mặc áo sơ mi in hoa đang ngồi trên bệ cửa sổ, gắng sức gõ lên cửa, thò cả nửa người ra ngoài. Còn một con khác thì ngồi xổm ở góc xó, bóp cổ họng để tiếng gào khóc cho thật thảm thiết, chốc chốc lại dừng để hỏi cái con đang gõ cửa: "Tiếng khóc của em chưa đủ to nữa hả, sao cậu ta không phản ứng gì hết vậy?" Quỷ áo sơ mi hoa cũng không ngừng lại động tác gõ tay lên cửa, tựa hồ đã thấy quen cảnh này mà lên tiếng: "Phỏng chừng là sợ quá mà choáng váng luôn rồi, dù sao em cũng phải cho người ta chút thời gian để phản ứng chứ."

"Hu hu hu, chừng nào mới được bật đèn lên, em sợ bóng tối dữ lắm á."

Áo sơ mi hoa rất bất đắc dĩ: "Tiểu Tứ à em tỉnh lại đi, có con quỷ nào mà sợ bóng tối?"

- Được rồi, được rồi, F4 Quỷ giới của chúng ta tuyệt không nhận thua!

Tiểu Tứ bĩu môi, ngẫm lại mới thấy mất mặt quỷ, lại gắng sức khóc to hơn. Sợ Lục Húc không nghe thấy, hắn còn cố tình bước lên phía trước, vừa khóc vừa hà hơi vào cổ cậu.

Nhìn con quỷ dám thò đầu kề sát tới, Lục Húc không khỏi nghiêng đầu tránh.

Khoảng cách gần như thế tựa hồ là đã mặt đối mặt, hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ. Thấy "thành tích" chủ động đưa tới của này, tâm tình Lục Húc rất tốt, nhếch khóe miệng lên xem như chào hỏi.

Tiểu Tứ thấy phản ứng của cậu, miệng há hốc ngạc nhiên đến quên cả khóc: "Đại ca..."

"Gọi anh chi, tiếp tục, đừng dừng lại."

Tuy rằng Tiểu Tứ chết chưa được mấy năm nhưng đã từng dọa khá nhiều người rồi. Hắn đã từng thấy có nhiều người bị dọa đến tè ra quần nhưng chưa thấy người nào bình tĩnh đến độ này như Lục Húc.

Lúc trước, cách một lớp màn hình mà hắn đã cảm nhận được khí thế cường đại của cậu, mà bây giờ khi đứng đối diện, Tiểu Tứ bị dọa đến mất thất hồn lạc phách: "Là đại nhân Lục Húc...."

Tiếng gõ cửa sổ chợt khựng lại, đèn trong phòng cũng sáng lên.

Cứ như vậy, Lục Húc khí định thần nhàn đứng đó, dáng vẻ ung dung nhìn bọn quỷ, thoạt nhìn chói lóa hơn cả ánh đèn.

Hai nam quỷ ôm nhau run lẩy bẩy, cố gắng co lại thành một cục hòng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Trời biết giờ đây bọn họ muốn chạy trốn nhường nào nhưng chân chẳng nghe sai khiến, ngay cả đứng thẳng cũng đã gian nan.

"Hu hu hu..." Nhớ đến những truyền thuyết "bạo lực" của Lục Húc, bất giác Tiểu Tử òa khóc lên. Làm người, sống chưa được vài năm thì thôi đi, làm quỷ cũng không được nữa sao?

Lục Húc giơ tay lên sờ tai, bĩu môi nói: "Ồn ào."

Chưa dứt lời, lập tức có hai bàn tay chìa ra bụm miệng Tiểu Tứ - một của cậu, một của áo sơ mi hoa.

Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.

Trên người hai con quỷ này không có huyết khí, xem ra là chúng không làm ác cũng không hại người.

Lục Húc (tự nhận mình luôn dịu dàng với khách hàng) cũng không làm khó chúng, chỉ tán gẫu đôi câu: "Chết bao lâu rồi?"

Hai con quỷ vốn rất sợ hãi, nhưng Lục Húc lại quá đẹp, tạm thời không có tính công kích, bất giác thả lỏng tinh thần một chút.

Áo sơ mi hoa lên tiếng trước: "Em chết được hai mươi năm rồi ạ..."

Tiểu Tứ đếm đếm ngón tay, sau đó nhỏ giọng nói: "Em được ba năm..."

Thời gian không dài cũng chẳng ngắn.

Thông thường thì trước khi người dương chết, các Tử thần sẽ nhận được thông tin từ trước đặng có thể cung cấp cho họ dịch vụ Tử thần tốt hơn.

Đương nhiên có người chết còn ở lại dương gian (do chấp niệm hoặc do oán hận - tụ đủ để bọn họ tạm lưu nhân thế).


trướctiếp