Tử Thần Đại Nhân Ra Mắt Vị Trí Center Rồi

Chương 12: Meow Meow


trướctiếp

"Không hề bình thường luôn ớ."

Bây giờ Từ Nhạc Nhạc đã trở thành fanboy chính hiệu của Lục Húc. Nhân lúc người khác không chú ý, hắn móc ra một tấm bùa hộ thân trong túi áo ra, nhét vào tay Lục Húc.

"Đây là gì?"

Lục Húc nhìn hoàng phù trong tay, không rõ đầu cua tai nheo gì.

"Hộ thân phù, giữ bình an." Thấy vẻ mặt có chút mơ màng của Lục Húc, Từ Nhạc Nhạc chỉ về phía căn chung cư cũ cách đó không xa, nhỏ giọng giải thích: "Lục Húc ca, em nói cho anh biết một tin nha, căn chung cư này bị ma ám đó..."

"Bị ma ám?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Từ Nhạc Nhạc gật đầu như trống bỏi, hận lòng không thể kể hết mọi tin đồn mình biết cho Lục Húc nghe, "Người thân của đồng đội em - làm biên đạo cho DongChengTV, đã dặn dò anh ta rằng khi đến đây ghi hình thì nhất định phải cẩn thận."

Căn chung cư phía trước trông thì rất mới, nhưng hiển nhiên xét theo phong cách kiến trúc thì đã có tuổi rồi. Ở Đông thành, có rất nhiều loại nhà kiểu cũ như thế này, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.

Thấy Lục Húc không lên tiếng, Từ Nhạc Nhạc những tưởng cậu là người theo thuyết vô thần, vội vàng lo lắng nói: "Em thật sự không lừa anh đâu mà, tòa nhà này vào mấy năm nay cũng không có bán được, nghe nói tối nào cũng có quỷ hiện thân, rất nhiều người đều bắt gặp. Anh có biết vì sao chúng ta lại ở đây không?"

"Tại sao?"

"Còn chẳng phải vì chúng ta có đông người vậy hả? Tụ chung lại một chỗ, dương khí nặng, họ muốn chúng ta đến trấn quỷ đó." Từ Nhạc Nhạc nói một thôi một hồi, quay đầu lại liếc mắt nhìn căn chung cư cách đó không xa, bả vai không kiềm được run lên bần bật, "Hi vọng bên trong không có nữ quỷ, có đi nữa cùng đừng nhìn trúng em (nhìn trúng là kiểu thích thích ớ)."

"Xì, đã là thời đại nào rồi mà còn tin trên đời này có quỷ." Người lên tiếng là thành viên BTT Hứa Hạo Minh, dáng vẻ hắn cao lớn (nhìn là biết người tập thể hình lâu năm). Cũng do vừa rồi Từ Nhạc Nhạc nói chuyện quá tập trung mà không chú ý năm người này đến từ lúc nào.

Hắn hơi ngượng ngùng nhưng cũng muốn lên tiếng giải thích: "Thật sự không phải nói bậy, rất nhiều người đã từng thấy..."

Thấy Từ Nhạc Nhạc lên tiếng tranh cãi, Hứa Hạo Minh như được bơm máu gà: "Ai đã gặp, anh đã gặp chưa?"

Từ Nhạc Nhạc nghẹn lời: "Thì không, nhưng mà..."

"Nếu chưa từng gặp thì đừng làm mọi người lo sợ." Lúc Hứa Hạo Minh nói chuyện cũng không quên liếc Lục Húc một cái, giọng điệu thiếu kiên nhẫn, "Trên đời này không thể nào có quỷ."

Lục Húc vốn không nói gì từ nãy giờ, nghe thế khẽ nhếch khóe miệng, đôi ngươi trong suốt nhìn về phía hắn: "Mọi việc trên đời đừng nói tuyệt đối, phỏng chừng hôm này là có thể nhìn thấy rồi!"

Ngay lúc Lục Húc nói chuyện, một cơn gió lạnh chợt nổi lên, hoa tường vi bên tường rào ở ven đường lay động. Lục Húc đứng ngược sáng, dù vẫn nở nụ cười trên môi nhưng luôn làm người ta cảm thấy nơi đáy mắt cậu hàm chứa thâm ý.

Hứa Hạo Minh bị cậu nhìn, không hiểu sao nơi xương cụt trồi lên một cảm giác ớn lạnh, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Đợi khi hoàn hồn, hắn nhớ lại phản ứng sợ hãi quá mức vừa nãy của mình, không dằn lại nổi cơn thẹn quá hóa giận: "Cậu nói câu này có ý gì."

Lục Húc chỉ cười nhìn hắn, nghiễm nhiên không để chuyện này vào lòng.

Tống Triết đứng cạnh đã chứng kiến toàn bộ cuộc tranh cãi từ nãy giờ, nhìn thấy các thực tập sinh ở đằng xa đang đi tới đây, lập tức kéo Hứa Hạo Minh một cái: "Được rồi, đi thôi."

Hứa Hạo Minh đi phía sau đồng đội, không biết vì sao mà trong lòng cứ râm ran xao động từng luồng suy nghĩ về những gì Lục Húc vừa nói:

Có lẽ tối nay có thể thấy...

Mình bị bệnh hay gì rồi!

Từ Nhạc Nhạc cũng không ngờ chuyện này lại bị tranh cãi thành ra như vậy, đưa tay lên xoa xoa vành tai Lục Húc, "Ai nha Húc ca, chúng ta mặc kệ họ đi, anh cất kỹ hộ thân phù đi, xem như có cái để cho yên lòng là được."

Bùa hộ mệnh trong tay nom rất nhỏ nhắn, phía trên có viết gì đó bằng bút son*. Từ Nhạc Nhạc đã lập lời thề son sắt rằng đại sư đã khai nhãn lên đó, hiển nhiên đã tốn một số tiền lớn.

* bút son kiểu loại bút để vẽ bùa, mực đỏ như mn thường thấy.

Thật ra Lục Húc chẳng cần chi thứ này, nhưng lại không muốn phụ lòng tốt của Từ Nhạc Nhạc, bèn tiện tay nhét vào túi: "Cảm ơn em."

- -----


trướctiếp