Teddy Đại Thần Trọ Cách Vách
Tiễn Cao Triều đi rồi, Trần Tùy Văn đột nhiên vô cùng nhớ người nhà, anh đã rất lâu không liên lạc với người nhà rồi, bố mẹ không nghe điện
thoại của anh, cũng không cho anh bước vào cửa nhà. Anh lấy hết can đảm
gọi cho mẹ, Hướng Dung Hòa nữ sĩ thấy một cuộc điện thoại từ số lạ, bèn
nhận máy, Trần Tùy Văn nghe được giọng nói của mẹ, kích động gọi một
tiếng: "Mẹ, là con." Hướng Dung Hòa vô cùng lạnh lùng nói một câu: "Tôi
không phải mẹ anh, tôi không có đứa con như anh." Sau đó liền cúp điện
thoại.
Mũi Trần Tùy Văn có chút chua xót, anh cắn ngón tay cái để khống chế cảm xúc của mình, đã hai năm rồi, bọn họ vẫn chưa nguôi giận, họ thật sự không cần đứa con trai là anh sao?
Trần Tùy Văn mở
máy tính nhắn tin cho em gái: "Có đó không? Trong nhà gần đây ổn không?" em gái Trần Tùy Văn nhỏ hơn anh tám tuổi, vừa mới lên lớp mười, trong
nhà quản rất nghiêm, không cho cô bé dùng điện thoại, thời gian lên mạng cũng rất hạn chế, cũng không cho phép bọn họ có liên hệ, bọn họ chỉ có
thể thỉnh thoảng lén lút lên mạng nói chuyện, nghe ngóng tình tình trong nhà. Em gái như thường lệ không thể trả lời tin nhắn kịp thời, phải đợi cô bé tìm tranh thủ chút thời gian lên mạng mới có thể trả lời. Trần
Tùy Văn thẫn thờ nhìn lên trần nhà trong tuyệt vọng, cha mẹ khi nào mới
tha thứ cho anh? Không có người nhà, không có người yêu, chẳng lẽ phải
cô độc đến già sao?
Lúc này tin nhắn của Cao Triều đến: "Có đó không?"
Trần Tùy Văn từ trên lưng ghế chậm rãi ngẩng đầu, liếc nhìn màn hình máy tính, nâng tay phải lên gõ một chữ: "Có."
Cao Triều nói: "Đang gõ chữ sao? Tôi xem sơ qua tiểu thuyết của cậu, cách
hành văn bỏ xa tôi hai con phố, tiết tấu câu chuyện nắm bắt cũng rất
tốt. Cậu thật sự không đến Nam Tần viết văn sao? Nền tảng trang web bên
này tốt hơn so với 123 ngôn tình, thu nhập vô tuyến cũng khá, chắc chắn
kiếm được nhiều hơn so với 123 ngôn tình nhiều, còn không có nhiều
chuyện phiền lòng như vậy."
Trần Tùy Văn hơi ngạc nhiên, Cao
Triều vậy mà sẽ đọc tiểu thuyết anh viết, anh ta không chút nào không
thích ứng về mặt sinh lý sao? Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười có ý tứ,
ngồi thẳng người gõ chữ: "Nội dung tôi viết đều là những cậu chuyện tình yêu nhỏ nhặt, không thích hợp với độc giả nam. 123 ngôn tình tuy rằng
có rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng độc giả tuyệt đối là những người
nhiệt tình nhất, có tình yêu nhất trên tất cả những trang mạng văn học.
Lại nói anh cũng thấy công việc của tôi rồi, ngày ngày tăng ca, chút
lượng cập nhật này đi Nam Tần căn bản không thể chịu nổi. Cho nên tôi
vẫn nên ở 123 ngôn tình viết thôi, nhịp điệu bên này rất thích hợp với
những tác giả bán thời gian."
Cao Triều nói: "Thực ra mỗi ngày
cập nhật ba ngàn chữ cũng xêm xêm rồi, trang web của bọn tôi cũng có rất nhiều tác giả bán thời gian."
Trần Tùy Văn cười: "Trang web bên
anh hai mươi mấy vạn chữ còn chưa lên kệ, bọn tôi hai mươi mấy vạn chữ
đều đã hoàn văn rồi. Tôi bây giờ thật sự viết không lại thể loại văn dài kỳ như các anh, kết cấu câu chuyện quá lớn, mất quá nhiều thời gian,
tôi sợ mình không đủ kiên nhẫn."
Lần này Cao Triều không kiên trì nữa: "Thôi vậy, tôi cũng không miễn cưỡng cậu. Cậu giờ đang gõ chữ sao? Tôi kéo cậu vào nhóm này."
Trần Tùy Văn: "Nhóm gì?"
"Một
nhóm tác giả, nhóm chủ yếu là hợp văn*, mọi người cũng sẽ chia sẻ một số thông tin, trao đổi ý kiến, chưa biết chừng còn có được gợi ý." Cao
Triều nói.
*Hợp văn: hai hoặc nhiều tác giả hợp lại cùng nhau
viết văn, từ lúc bắt đầu tính giờ, xem ai ai viết được nhiều từ nhất
trong một khoảng thời gian. Có một số người hợp văn, vì động viên mọi
người còn chỉ định hình thức trừng phạt, ai viết chậm nhất sẽ bị trừng
phạt.
"Được, cảm ơn!" Trần Tùy Văn không từ chối, anh chưa từng
hợp văn, mỗi lần gõ chữ đều dựa vào cảm giác của mình, có người hợp văn
cũng khá tốt, có thể kích phát tiềm lực của bản thân. Tin nhắn mời gia
nhập đến, nhóm này tên là Tiếu ngạo giang hồ, rất kiêu ngạo. Trong nhóm
tính cả anh mới có sáu người, một trưởng nhóm, bốn quản trị viên, trưởng nhóm là Khỏa bôn đích ngọc mễ*, tên trên mạng của Cao Triều là Vô song
Đại đế, còn lại ba người lần lượt là Máy bay chiến đấu đánh chữ, Thiếu
soái Lưu và Nhị Duy Mã**, và Trần Tùy Văn một thành viên của nhóm.
*Khỏa trong khỏa thân: "bôn" trong "bôn tẩu" nghĩa là chạy trốn; ngọc mễ nghĩa là hạt bắp; = "hạt bắp cởi chuồng chạy rông".
**Mã QR
Trần Tùy Văn vừa mới vào nhóm, Cao Triều bèn nói: "Đây là bạn của tôi, viết tiểu thuyết trên kênh Nữ tần."
Trong nhóm phút chốc trở nên sôi nổi.
Thiếu soái Lưu: "Muội tử à?"
Nhị Duy Mã: "Share ảnh, báo số đo ba vòng lên, ca ca che chở em."
Máy bay chiến đấu đánh chữ: "Ảnh khỏa thân/ HD không che."
Trần Tùy Văn: "......" Lẽ nào viết tiểu thuyết trên Nam tần toàn bộ đều là
đàn ông thô tục sao? Anh còn chưa lên tiếng, Cao Triều đã nói: "Là nam,
đừng nghĩ nhiều! Bạn tôi không thích nói chuyện lắm, mọi người đừng trêu ghẹo."
"Yô yô~ Vô song huynh đổi khẩu vị rồi à!" Thiếu soái Lưu kỳ quái la lên.
Tên trên mạng của Trần Tùy Văn là Phong Tuyết Dạ Quy Nhân*, anh lễ phép
chào hỏi với mọi người: "Chào cả nhà, sau này xin giúp đỡ nhiều."
*Người về trong đêm gió tuyết.
Khỏa bôn đích ngọc mễ là một người rất biết cách khuấy động bầu không khí:
"Đương nhiên đương nhiên rồi, bạn của Vô song huynh đệ tự nhiên cũng là
bạn của chúng ta. Người anh em đang viết tiểu thuyết trên kênh Nữ tần
của mạng Khởi điểm à?"
Trần Tùy Văn nghĩ nghĩ, vẫn nên nói thật: "Không phải, trên 123 ngôn tình."
"Yo yo, 123 ngôn tình là một nơi tốt, ahihi ~ ~" Thiếu soái Lưu cười đến có chút lãng.
Trần Tùy Văn không biết lời này của anh ta là có ý gì, Cao Triều đã ra mặt
nói: "Được rồi, đừng có chém gió đánh rắm nữa, không có việc thì đến hợp một tiếng, đến giờ báo số lượng."
Mọi người đều đồng ý, Trần Tùy Văn cũng mở file ra, cùng với mọi người cùng nhau đánh chữ. Cùng với
ngời khác hợp văn tương đương với mọi người đốc thúc lẫn nhau, lúc gõ
chữ cũng ngại giở mánh khóe, Trần Tùy Văn chăm chỉ hết sức gõ chữ một
tiếng đồng hồ, sau cùng vừa thống kê, hai ngàn hai, đây là lần mà anh gõ được nhiều chữ nhất, quả nhiên hợp văn vẫn là có hiệu suất.
Mọi
người lần lượt báo số, lúc này Trần Tùy Văn mới phát hiện, Cao Triều mỗi tiếng ba ngàn chẳng qua chỉ ở mức năng lực trung bình mà thôi, những
người khác phần lớn đều từ ba ngàn chữ trở lên, tốc độ của Thiếu soái
Lưu vậy mà lên đến năm ngàn, Trần Tùy Văn hai ngàn hai là thấp nhất, chỉ có Máy bay chiến đấu đánh chữ là mới hai ngàn tư, nhưng vậy cũng hơn
Trần Tùy Văn.
Trần Tùy Văn một hồi xấu hổ: "Xin lỗi, tốc độ gõ
chữ của tôi trước nay đều không có nhanh, hôm nay đã là phát huy vượt
năng lực rồi."
Câu này dẫn mọi người đến một trận cười: "23333,
máy bay ca, cuối cùng cậu cũng không phải ở dưới đáy nữa, người anh em
mới đến thay cậu tiếp gậy rồi."
Máy bay chiến đấu đánh chữ: "Hắc hắc, quá tốt rồi, hôm nay cuối cùng cũng thoát qua một kiếp."
Khỏa bôn đích ngọc mễ: "Dạ Quy huynh, có một quy tắc vừa rồi tôi quên chưa
nói, mỗi lần hợp văn người thua cuộc phải tiếp nhận trừng phạt, "Lời
thật lòng - đại mạo hiểm", đại mạo hiểm thì không cách nào chơi được,
chỉ còn lại lời thật lòng thôi, người đánh chữ ít nhất trả lời người
nhiều nhất một câu hỏi, bắt buộc phải nói sự thật!"
Trần Tùy Văn
sờ trán không nói nên lời, vậy là lại mà một trò chơi trừng phạt, nhưng
nếu đã thua rồi, vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận trừng phạt thôi: "Được
thôi."
Thiếu soái Lưu - người gõ chữ nhiều nhất cười hắc hắc:
"Vậy tôi không khách khí nữa nhé, thành thật khai báo: "Lần đầu tiên là
vào năm bao nhiêu tuổi, địa điểm, làm mấy lần và đối phương là ai?"
Trần Tùy Văn trợn trắng mắt, biết ngay lũ cẩu nam nhân thô lỗ này không nhổ
ra được ngà voi mà, này làm sao trả lời? Anh định giả vờ ngốc. Khỏa bôn
đích ngọc mễ lại bổ sung một câu: "Cậu ta hỏi là lần đầu tiên sex, nói
thật, không cho phép bịa chuyện!"
Trần Tùy Văn thấy trốn không thoát, chỉ đành nghiến răng: "Không có."
Lời này của anh vừa nói ra, trong nhóm lại sôi nổi hẳn lên.
Nhị duy mã: "Ha ha, tuốt tuốt càng lành mạnh hơn."
Thiếu soái Lưu: "Cư nhiên vẫn là một cậu bé trong sáng."
Máy bay chiến đấu đánh chữ: "Vô song, người bạn này của anh là một tiểu bằng hữu?"
Trần Tùy Văn không biết nói gì thì tốt, Cao Triều đã đáp lại: "Ừm, người ta
mới có mười tám tuổi, không được ức hiếp tiểu đệ đệ."
Trần Tùy
Văn: "......" Cao Triều đây là đang giúp mình hay là đang hại mình đây,
anh ta bây giờ không chừng lén cười đến mức nào rồi. Đàn ông hai mươi tư tuổi còn chưa bóc tem, tự mình còn cảm thấy mất mặt. Nếu còn cứ như vậy hợp văn thêm vài lần nữa, bản thân ở chỗ anh ta sẽ hoàn toàn không có * để nói nữa.
Cao Triều nhắn riêng với anh, nói: "Thật ngại quá,
không có nói trước với cậu quy tắc của trò chơi. Lần sau cậu có thể nói
trước không tham gia thi đấu."
Trần Tùy Văn trong lòng nói, chẳng lẽ không phải anh ta cố ý? Anh hỏi: "Những người này anh đều quen biết à?"
"Quen, đều là tác giả trên trang web bọn tôi, Ngọc mễ là siêu cấp đại thần,
Thiếu soái Lưu và Nhị duy mã là tác giả Bạch kim, Máy bay chiến đấu vốn
dĩ cũng là tác giả Bạch kim, bây giờ bị trang web khác đào đi rồi."
Trong lòng Trần Tùy Văn nghĩ, hóa ra trong nhóm đều là đại thần nha, đúng
thật là Tiếu ngạo giang hồ, anh ta đem mình kéo đến đây làm gì? "Nhóm
các anh là nhóm đại thần, tôi vào đây hình như có chút không thích hợp."
Cao Triều nói: "Có gì mà không thích hợp, dù gì cũng là hợp văn mà. Cậu cũng không cần phải nói cho bọn họ bút danh của mình."
Thiếu soái Lưu: "Lại đến phát nữa?"
Cao Triều nói: "Không được, tôi phải sắp xếp đề cương của chương tiếp theo, mọi người tiếp tục đi."
Khỏa bôn đích ngọc mễ nói: "Tôi bên này có việc rồi, không chơi nữa, phải rời đi một lúc."
Trần Tùy Văn ngược lại bị kích phát ý chí chiến đấu, anh chỉ kém Máy bay
chiến đấu có hai trăm chữ, nếu như nỗ lực bạp phát một trận, nói không
chừng người xếp sau cùng chưa chắc đã là anh, vì vậy anh hăng hái tham
gia, lại gõ chữ thêm một tiếng nữa, lần này tuy rằng vẫn đầu hai ngàn,
nhưng Máy bay chỉ chưa đến hai ngàn, Trần Tùy Văn thoát được một kiếp.
Câu hỏi Máy bay chiến đấu bị hỏi là "Tiểu thuyết gần đây thu nhập trên
ngàn chữ là bao nhiêu", có lẽ là do số lần Máy bay chiến đấu bị bắt được quá nhiều, những vấn đề thô tục hạ lưu kia đều hỏi hết rồi, mọi người
mới hỏi đến vấn đề này, Máy bay chiến đấu trả lời: "Hai trăm."
Câu trả lời này thật sự làm Trần Tùy Văn sợ hãi, hai trăm cho một ngàn chữ, bản thảo tạp chí còn không cao như vậy nha, vậy phải có bao nhiêu lượt
đăng ký chứ, mình bây giờ mỗi ngàn chữ hơn ba mươi tệ, cảm thấy đã không tệ rồi, so với những đại thần này mà nói, thật đúng là "hàng so với
hàng nên ném đi*."
*Trích trong thành ngữ: nhân bỉ nhân đắc tử,
hóa bỉ hóa đắc nhưng. Đừng so sánh người với người, ai cũng có ưu điểm
riêng,nếu cữ mãi so sánh với người khác thà chết còn hơn, đồ vật cũng có ưu nhược điểm, đem so sánh với nhau thì không có cái nào là thập toàn
thập mĩ cả, thà vứt đi. Ý nói mọi người nên học cách hài lòng.
Cao Triều tuy rằng không hợp văn, nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh trong nhóm, anh nhắn riêng nói với Trần Tùy Văn: "Cậu ta là bán đứt, không phải
đăng ký."
Trần Tùy Văn nghĩ nghĩ, vừa rồi Máy bay chiến đấu gõ
được bốn ngàn chữ, vậy tức là tám trăm tệ rồi, đây là một đại thần thật, một tháng cho dù gõ mười vạn chữ, thu nhập hàng tháng cũng hai vạn rồi. Không biết thu nhập của Cao Triều bao nhiêu, anh ta trộn lẫn cùng một
chỗ với nhóm này, thu nhập chắc cũng xấp xỉ nhỉ, cho dù không có hai
trăm tệ mỗi ngàn, thu nhập hàng tháng trên vạn chắc chắn là có, nếu
không cũng sẽ không làm việc toàn thời gian.
Cao Triều lại nhắn
tin qua: "Trang web đó của bọn cậu lưu lượng quá thấp, đầu ra chủ yếu
của 123 ngôn tình là xuất bản và bản quyền điện ảnh truyền hình, cậu
viết đam mỹ, không thể xuất bản, lại không thể bán bản quyền điện ảnh
truyền hình, chỉ có thể dựa vào đăng ký tháng, thu nhập quá ít. Cậu
không xem xét đổi chỗ khác sao?"
Trần Tùy Văn trả lời anh: "Hehe, tôi đây là chân ái."
Cao Triều không nói thêm gì nữa, có người viết tiểu thuyết vì kiếm tiền, có người là vì sở thích, hứng thú, mỗi người có chí hướng riêng, không thể cưỡng cầu. Trần Tùy Văn vẫn nói lời cảm ơn với anh ta: "Cảm ơn đã kéo
tôi vào nhóm."
"Khách sáo gì chứ. Tôi phải gõ chữ rồi, cậu đến không?"
Trần Tùy Văn nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ rồi: "Không đâu, tôi phải
ngủ rồi. Tôi thấy anh thức khuya như vậy không tốt lắm, vẫn nên điều
tiết thời gian làm việc nghỉ ngơi lại đi." Cái khác không nói, ngày nghỉ ngơi đêm hoạt động như vậy, tìm bạn gái cũng là một vấn đề.
Cao
Triều gửi lại một động tác tay ra hiệu ok: "Ngủ ngon!" Trần Tùy Văn tự
nhiên không cảm thấy anh ta sẽ nghe vào tai những lời mình nói.
Qua hai ngày, Trần Tùy Văn mới nhận được hồi âm của em gái, nói cô bé lên
cấp ba rồi, mẹ vẫn là chủ nhiệm lớp của em. Trần Tùy Văn nói Quốc Khánh
sẽ về thăm cô bé, cô nói Quốc Khánh bố sẽ về, đưa cô và mẹ đi dạo Tam
Hiệp. Trần Tùy Văn nói không được thất vọng trong lòng, hoạt động của
gia đình đã loại trừ anh ra khỏi, nhưng vẫn giả vờ như không có gì, nói
lần sau sẽ quay về.
Trần Tùy Văn gạt đi nỗi buồn của mình, nghiêm túc sống tốt cuộc sống của mình, từ khi gia nhập nhóm Tiếu ngạo giang
hồ, cuộc sống liền trở nên nhiều mau sắc hơn, tuy rằng trong nhóm này ít người, nhưng hoạt động khá tích cực, trừ thời gian mọi người hợp văn và ngủ ra, hầu như lúc nào cũng có người đang trò chuyện, chém gió, đánh
rắm, chụp ảnh du lịch, câu cá trồng hoa, ký tên xuất bản, bán bản quyền
game, thiết lập kết cấu cốt truyện, cái gì cũng nói.
Trần Tùy Văn biết những người này đều là tác giả chuyên chức, cơ bản đều là cú đêm,
nhưng thức suốt cả đêm giống như Cao Triều cũng chỉ có anh ta và Nhị duy mã. Trần Tùy Văn ngâm mình trong nhóm lâu rồi, biết được Cao Triều và
Nhị duy mã không chỉ viết tiểu thuyết mà còn chơi game, hai người thường xuyên chơi sau nửa đêm, anh cứ có cảm giác đối phương đang tìm đường
chết.
Bước vào tháng chín, nắng gắt cuối thu hoành hoành suốt mấy ngày, cuối cùng bị một trận mưa thu xoa dịu hết muộn phiền. Hoa quế
trong tiểu khu cũng nở rồi, quế vàng quế bạc nối đuôi nhau, từng đợt
hương thơm lan tỏa khắp nơi. Cả thành phố như ngập tràn trong hương thơm ngào ngạt. Thời tiết trở nên mát mẻ, Trần Tùy Văn tắt máy điều hòa, mở
cửa sổ, đắp chăn lên là có thể ngủ một giấc ngon lành đến bình minh.
Đêm qua có một trận mưa thu, hoa quế trong sân rụng đầy mặt đất, huơng thơm ngào ngạt của hoa quế trong không khí đã phai đi rất nhiều. Trần Tùy
Văn dẫm lên từng mảnh vụn hoa quế chạy lướt qua, dùng khăn lông vắt trên cổ lau qua mồ hôi, hít vào một hơi không khí trong lành. Trận mưa này
khiến cho không khí thành phố hiếm khi trở nên trong lành. Trần Tùy Văn
xách số rau mới mua được, nhìn thấy một ông lão đang đẩy xe bán lê, cảm
thấy chúng tươi ngon mọng nước, bèn mua một ít đem về.
Cửa thang
máy vẫn chưa mở, đã nghe thấy tiếng ai đó ho đến tê tâm liệt phổi, động
tĩnh lớn đến mức Trần Tùy Văn cảm giác như lồng ngực mình sắp bị xé
toạc, anh nhịn không được lấy tay ấn lên lồng ngực mình. Cửa thang máy
mở ra, liền nhìn thấy Cao Triều khom lưng đứng trước cửa thang máy, hai
tay chống lên đầu gối, cúi đầu liều mạng ho khan, mặt đỏ bừng vì ngạt
thở, như thể sắp ho ra cả tim phổi. Trần Tùy Văn sải bước ra, vươn tay
ra vỗ lên lưng đối phương mấy cái: "Anh vẫn ổn chứ?"
Cao Triều
ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Tùy Văn mặc một thân quần áo vận động
ngắn, trên mặt là vẻ ửng hồng khỏe mạnh sau khi vận động, so với bộ dáng bản thân che chắn tới kín mít, đột nhiên tỏ ra già yếu bệnh tật:
"khụ...khụ...cậu đi chạy bộ rồi à?"
Trần Tùy Văn nói: "Ừ. Buổi tối thức đêm bị nhiễm lạnh rồi sao?"
Cao Triều lấy tay che miệng: "Hai hôm trước bị máy điều hòa thổi." Hắn bước một bước về phía thang máy.
"Anh đây là muốn đi đâu?" Trần Tùy Văn hỏi.
Cao Triều nói: "Tôi muốn đi mua ít thuốc."
Trần Tùy Văn hỏi: "Thuốc trị ho à?"
Cao Triều gật đầu: "Ừ."
Trần Tùy Văn nhìn khuôn mặt hốc hác của đối phương nói: "Bây giờ còn sớm,
tiệm thuốc giờ này đều chưa mở cửa. Tôi có mua ít lê, qua chỗ tôi, tôi
làm cho anh chút lê hấp đường phèn."
Cao Triều hơi hoài nghi nhìn Trần Tùy Văn: "Có ích không?"
Trần Tùy Văn nói: "Lê có tác dụng tan đàm nhuận phổi, mùa thu nên ăn nhiều lê."