Teddy Đại Thần Trọ Cách Vách
Bởi vì sự xuất hiện của Tần An Chi, không khí của bữa cơm trở nên có
chút ngột ngạt. Ăn cơm xong ra ngoài, ba người đi dạo trên con phố đang
dịu dần hơi nóng, Khúc Lạc hỏi đùa: "Tiểu soái ca lúc nãy là ai vậy?"
"Con trai đồng nghiệp của mẹ tớ." Trần Tùy Văn bực bội đá cái lon nước bên
chân. Lon nước kêu loảng xoảng lăn sang bên trái, lăn đến bên chân Cao
Triều, Cao Triều khom người, nhặt cái lon lên ném vào thùng rác ven
đường không chút sai sót.
Khúc Lạc thán phục: "Thật không thể tin được đây là việc mà bạn học Cao Triều làm!"
Cao Triều cười: "Ở chung với người phẩm chất cao, tôi cũng ngại mình tố chất thấp."
"Vậy thì tiếp tục duy trì nhé, ngàn vạn lần đừng chỉ là tâm huyết dâng
trào." Khúc Lạc quay sang Trần Tùy Văn, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Cậu
với Tần An Chi kia có ân oán gì à? Nhìn thấy cậu ta dường như cậu không
vui."
"Không có ân oán cá nhân. Lúc tôi công khai ầm ĩ đến mức
mọi người trong trường của mẹ tôi đều biết." Trần Tùy Văn ủ rũ nói, mẹ
anh là giáo viên trường trung học số một của thành phố, kỳ vọng của ba
mẹ đối với anh rất cao, kết quả phát hiện con trai mình là đồng tính
luyến, nhất thời nổi cơn tam bành, ngay lập tức đuổi anh ra khỏi nhà, đã hai năm anh không về nhà rồi.
Cao Triều hơi ngạc nhiên nhìn Trần Tùy Văn, Khúc Lạc lại càng há to miệng: "Cậu come out khi nào? Sao lại không nói với tớ."
Trần Tùy Văn thấp giọng nói: "Lúc vừa mới tốt nghiệp."
"Sớm như vậy! Tớ cứ nghĩ ít nhất cũng phải trì hoãn đến lúc không thể trì
hoãn được nữa." Khúc Lạc nói: "Người nhà phản đối dữ dội lắm ư? Cũng
đúng, ầm ĩ đến như vậy, chắc chắn là không đồng ý rồi."
Trần Tùy
Văn không nói gì, nếu như có thể, đương nhiên anh muốn trì hoãn, nhưng
đây không phải do bị phát hiện ư. Cao Triều hỏi: "Vậy cậu sau này không
kết hôn nữa?"
Trần Tùy Văn ừm một tiếng. Chuyện come out tuy
khiến anh và gia đình đều tổn thương, nhưng từ mặt tốt mà nghĩ, ít nhất
thể xác và tinh thần đều được tự do rồi, sẽ không có ai ép anh kết hôn
sinh con, trải qua cuộc sống tạm gọi là bình thường.
Cao Triều
đưa tay gãi gãi mũi, thật sự không thể tưởng tượng được cách nghĩ của
Trần Tùy Văn: "Vậy cũng có nghĩa là không có con của chính mình, sẽ
không tiếc nuối sao?"
Trần Tùy Văn ngẩng đầu nhìn trời: "Đời
người mười việc đã có tám chín không như ý, đâu thể chuyện gì cũng như ý mình. Những người như chúng tôi, cho dù có kết hôn, cũng không thể cho
người kia được hạnh phúc, hà tất dùng hôn nhân và đạo đức để trói buộc
hai con người vô tội phải chịu khổ?"
"Nói vậy hình như cũng có
lý." Cao Triều gật đầu, hắn đối với Trần Tùy Văn lại có sâu thêm một
tầng nhận thức, người đàn ông kiệm lời này trông có vẻ rất ôn hòa, thực
chất lại là một người rất cố chấp và bướng bỉnh.
Sau khi quay về, Trần Tùy Văn nhận được tin tức của Tần An Chi, Tần An Chi hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh bây giờ đang ở cùng với bạn trai của anh sao?"
Khóe miệng Trần Tùy Văn khẽ giật, tên Tần An Chi này, cũng không giấu diếm một chút nào: "Không có."
Tần An Chi tiếp đó lại hỏi: "Có phải em nên hỏi, anh bây giờ có bạn trai hay không?" Đây là một cậu bé rất thông minh.
Trần Tùy Văn nhìn tin nhắn này, cân nhắc ý tứ của Tần An Chi, bọn hò tuy
rằng cùng ở chung trong ký túc xá viên chức của nhất trung, nhưng hai
gia đình không thân thiết với nhau, hơn nữa hai người họ không cùng một
thế giới, Tần An Chi thích náo nhiệt, Trần Tùy Văn lại yên tĩnh, hơn nữa lại kém nhau hai lớp, nên hai người cơ bản chưa bao giờ chơi chung với
nhau. Trần Tùy Văn sẽ không tự luyến đến mức nghĩ đối phương yêu thầm
mình, chỉ có một loại khả năng, Tần An Chi cũng là đồng loại, anh nhắn
lại: "Không có."
Tần An Chi không trả lời tin nhắn nữa, khiến
Trần Tùy Văn mơ hồ đến nỗi không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, có điều
anh cũng không truy hỏi, cuộc trò chuyện của hai người chấm dứt ở đây.
Khúc Lạc biết việc Trần Tùy Văn bị biên tập từ chối, khuyến khích tìm một
biên tập viên khác để thử, anh lại gửi một tin nhắn nội bộ cho một biên
tập viên khác. Trong khi đợi biên tập trả lời, Trần Tùy Văn đi phỏng vấn hai phần công việc, cuối cùng quyết định đi công ty thứ hai làm việc,
là công ty thiết kế, lập kế hoạch quảng cáo, lý do được chọn là trước
đây Trần Tùy Văn từng xuất bản các bài báo, kỹ năng viết lách vượt trội.
Công việc kinh doanh chính của công ty mới là tư vấn thương hiệu, tức là
tiến hành quảng bá thương hiệu và lập kế hoạch thương hiệu cho các công
ty khác, đồng thời lập kế hoạch tổ chức một số sự kiện quy mô lớn. Trần
Tùy Văn xem như là một người mới, công việc trước mắt của anh là viết
quảng cáo cho những dự án này.
Công ty cách nơi anh ở không xa,
ngồi xe buýt qua tám trạm chỉ mất hai mươi phút, cuối tuần nghỉ hai
ngày, như vậy anh có đủ thời gian gõ chữ lưu bản thảo dự trữ. Chỉ là
lương không cao lắm, thời gian thử việc chỉ có hai ngàn, sau khi chuyển
chính thức cũng chỉ có ba ngàn, đây không thể so sánh với mức lương đãi
ngộ ở Thượng Hải. Trần Tùy Văn quyết định cứ làm trước, có tư lịch rồi
lại nhảy mảng khác.
Ngày thứ nhất đi làm, Trần Tùy Văn nhận được
tin nhắn hồi âm từ biên tập viên, lần này không phải từ chối, mà trực
tiếp gửi cho anh một nick QQ, bảo anh nếu có ý muốn ký hợp đồng thì thêm nick này. Biên tập này không phải là người mà Trần Tùy Văn liên hệ, mà
là một biên tập khác từ nhóm *, Trần Tùy Văn cảm thấy rất ngạc nhiên,
Khúc Lạc nói điều này là bình thường, bởi vì các biên tập viên đều làm
việc trong cùng một văn phòng, tin nhắn nội bộ gửi cho biên tập tất cả
các biên tập đều có thể xem được.
Trần Tùy Văn thêm nick QQ của
biên tập viên, nhận được hợp đồng điện tử, điều khoản vô cùng ngang
ngược, ký hợp đồng năm năm, còn là ký với người, theo như Khúc Lạc nói,
hợp đồng của 123 ngôn tình đối với tác giả mới đã xem như là khách khí
lắm rồi, Trần Tùy Văn hiểu, thị trường của người bán, người mới không có tư cách bàn điều kiện. Anh nghiên cứu nội dung từng điều khoản trong
hợp đồng, thêm một cái điều kiện bổ sung không nằm trong phạm vi hợp
đồng là truyện ngắn dưới ba mươi vạn chữ, sau đó ký khế ước bán chính
bản thân mình, từ đây chính thức là tác giả ký kết hợp đồng của 123 ngôn tình.
Đợi đến chuyên mục của Trần Tùy Văn trên 123 ngôn tình
được đóng dấu đỏ "tác giả đã ký hợp đồng", tiểu thuyết của anh đã được
cập nhật 17 vạn chữ, mà anh dự định sẽ hoàn thành nó với 20 vạn chữ,
không cần phải đăng ký lên bảng xếp hạng. Khúc Lạc bảo anh đăng ký lên
bảng xếp hạng, cho dù không thể nhập v, để càng nhiều người xem được nó
cũng tốt.
Trần Tùy Văn liền nghĩ còn chẳng phải là như thế à,
viết văn chính là vì muốn được càng nhiều người xem hơn, bèn nhanh chóng đi đăng ký lên bảng. Biên tập cũng xếp cho anh lên một bảng kênh chủ
đề, đây là một bảng không nhìn thấy được, nhưng ít gì nó cũng là một
bảng xếp hạng, mỗi ngày có thể thêm mấy lượt sưu tầm, điều này khiến
Trần Tùy Văn cảm thấy có một bảng xếp hạng quả nhiên khác biệt.
Tiểu thuyết này sau khi hoàn thành, lượt sưu tầm vừa mới vượt mức hai trăm,
nghe nói có thể đăng ký gói tháng bằng nửa giá, Trần Tùy Văn nghĩ hay là thôi vậy, lúc đầu viết cuốn này cũng không có ý định kiếm tiền, nửa giá bao nguyên tháng cũng chẳng kiếm thêm nổi hai quả dưa ba quả táo, dứt
khoát cho độc giả đọc miễn phí. Ngày hoàn văn, Trần Tùy Văn nhận được
rất nhiều lôi, trong đó còn có một cái lựu đạn, điều này khiến cho tâm
tình anh mấy ngày tiếp theo đều rất thoải mái, công việc và việc viết
lách đều có hiệu xuất cực kỳ.
Anh nhanh chóng viết một cuốn tiểu
thuyết mới, bởi vì được tiếp nối liên tục, độc giả từ truyện cũ đưa đến
mấy chục người. Lần này anh vẫn viết về cảm xúc của bản thân mình, viết
một câu truyện ngược tra, anh lấy Hứa Vưu làm nguyên mẫu cho tên tra
công trong câu chuyện, chuẩn bị đem hắn ngược đến chết đi sống lại. Chắc có lẽ do tình cảm quá đỗi chân thật, tra công quá quá đáng, câu truyện
này ngay từ lúc bắt đầu đã gây tranh cãi rất lớn, còn chưa lên bảng,
bình luận một ngày đã hơn chục cái, độc giả mắng tên công cặn bã, mắng
hắn đê tiện, khu bình luận náo đến vô cùng kịch liệt. Có nhiều bình
luận, đối với bất kỳ một tác giả nào cũng là một chuyện đáng mừng, nhưng Trần Tùy Văn vui không nổi, nhiều bình luận chỉ trích như vậy, thật sự
rất đả kích sự nhiệt tình của người ta, anh thậm chí có chút không dám
xem bình luận, sợ bị đả kích đến mức không thể viết tiếp được nữa.
Ưu điểm và nhược điểm của tiểu thuyết mạng đều nằm ở đây, điểm tốt là ở
chỗ, có thể trực tiếp nhận được thông tin phản hồi từ độc giả, nhược
điểm là ở chỗ, tác giả dễ bị ảnh hưởng bởi các bình luận, thậm chí còn
có thể ảnh hưởng đến hướng đi của câu chuyện, đặc biệt là khi có quá
nhiều *, đối với những tác giả dễ xúc động mà nói thật sự là chí mệnh.
May thay có Khúc Lạc luôn an ủi Trần Tùy Văn, nghĩ về chiều hướng tốt, điều này cũng nói rõ rằng câu chuyện hay, độc giả mới có phản ứng lớn như
vậy. Quả nhiên, đợi lên bảng rồi, các loại số liệu của tiểu thuyết này
không ngừng được tăng lên, mỗi ngày ít nhất có thêm 40 đến 50 lượt sưu
tầm, mức độ này đối với đại thần đang nổi mà nói khong tính là gì, nhưng đối với người mới, đã là rất nhiều rồi, phải biết rằng tác phẩm trước
của Trần Tùy Văn một tháng cũng chỉ thêm có mười mấy lượt sưu tầm.
Nhưng theo cùng đó mà đến là bùng nổ khu bình luận, mỗi ngày đều nhận được ba bốn mươi bình luận, độc giả vẫn đang ở khu bình luận đắp lên hàng loạt
những lầu chủ đề, Trần Tùy Văn xem đến mức kinh hồn táng đảm*, trong
lòng vừa có vui mừng vừa lo lắng.
*Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến mức rụng rời, mất hết hồn vía.
Hôm nay Trần Tùy Văn lên QQ, được một tác giả có tên Đóa Lạp Đóa Mễ trong nhóm biên tập nhắn tin riêng: "Có đó không? ~(≧▽≦)/~"
Trần Tùy Văn không quen đối phương nhưng vẫn theo phép lịch sự trả lời lại: "Có."
Đóa Lạp Đóa Mễ nói: "Nhạn Hồi đại thần xin chào, tôi đang theo truyện của
bạn, viết vô cùng hay, không ngờ tôi với bạn cùng một biên tập, thật là
vui quá đi mất! (*^__^*)" - bút danh của Trần Tùy Văn là Nhạn Hồi Xuân
Quy.
Trần Tùy Văn có chút thụ sủng nhược kinh*, anh không biết
nên ứng đối thế nào với sự nhiệt tình như vậy, bèn trả lời một câu: "Cảm ơn!"
*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thích mà đâm ra lo sợ.
Đóa Lạp Đóa Mễ nói: "Tôi cảm thấy Vương Dương sau cùng khẳng định sẽ không ở bên Tiền Trình, tôi phải viết cho đại thần một bình luận thật dài."
Vương Dương và Tiền Trình là thụ và tra công trong câu chuyện của Trần
Tùy Văn.
Trần Tùy Văn vô thức từ chối: "Rất cảm ơn khi bạn đã
theo dõi văn của của tôi, viết bình luận dài hay gì đó thì thôi vậy,
không cần phiền phức đâu." Đủ một ngàn chữ mới tính là bình luận dài, hệ thống sẽ tự động phân loại vào góc phía dưới bên phải bài viết, vô cùng bắt mắt, nhận được những bình luận dài của độc giả chắc chắn là động
lực lớn nhất dành cho tác giả.
Đóa Lạp Đóa Mễ nói: "Sao có thể,
tôi rất thích tác phẩm này, tôi rất xem trọng nó nha, nhất định sẽ nổi
tiếng, tôi cũng đánh giá rất cao bạn, cố lên!"
Thế là đêm hôm đó, Trần Tùy Văn nhận được bình luận dài và tên lửa đầu tiên trong đời, đều là do Đóa Lạp Đóa Mễ tặng. Một hành động bày tỏ thiện chí rõ ràng như
vậy, Trần Tùy Văn không thể nào không cảm nhận được, anh nhắc đến chuyện này với Khúc Lạc, Khúc Lạc nói: "Cậu sắp nổi tiếng rồi, có người đến ôm đùi cậu rồi. Nếu có người đến chìa cho cậu một cành ô liu, cậu cứ nhận
lấy, trong vòng tác giả cũng cần thiết lập quan hệ xã giao."
Trần Tùy Văn không mấy tham vọng với việc được nổi tiếng, đâu có thể dễ dàng nổi tiếng như vậy được, anh cảm thấy đùi mình thô to giống như đùi con
muỗi vậy, chẳng có gì đáng để ôm, thu nhập từ công việc của Đóa Lạp Đóa
Mễ còn muốn nhiều hơn anh hai trăm, thành tích rõ ràng tốt hơn bản thân, cũng gần như đang giúp anh quảng bá. Có tới mà không có lui thì thật
không phải phép, Trần Tùy Văn cũng ném lựu đạn biểu thị đáp lại đối
phương.
Sau một tuần vào bảng, lượng sưu tầm đã tăng lên 400,
cộng thêm lượng sưu tầm lúc trước, đã vượt qua 500, văn * đủ 500 lượt là có thể nhập v, điều này có nghĩa là cuốn tiểu thuyết này của anh có thể thuận lợi nhập theo v. Bởi vì lượt sưu tầm tốt, sau khi được chỉnh sửa
lại, biên tập trực tiếp cho anh bản đồ nhỏ trên kênh Bát tiên, vị trí
của bảng này rõ ràng tốt hơn so với sau khi chỉnh sửa, lượt sưu tầm tăng lên như tên lửa, một buổi tối có thể tăng lên 40 đến 50 lượt, cộng thêm ban ngày, mỗi ngày lượt sưu tầm có thể vượt hơn trăm.
Trần Tùy
Văn nhìn thành tích đáng mừng này, khỏi nói vui đến cỡ nào, nếu như
tiếng mắng chửi trong khu bình luận phía dưới có thể ít hơn một chút thì càng tốt. Tuy biết rằng * sẽ rất nhiều, nhưng Trần Tùy Văn vẫn không
thể không xem, đây có lẽ là hành vi tự ngược đãi bản thân mà tác giả nào cũng không bỏ được. Anh nhìn thấy bình luận, liền cảm thấy mồ hôi lạnh
toát ra khắp sống lưng, một độc giả tên "Ha ha" để lại lời nhắn, nói là
được bạn bè giới thiệu đến xem, cứ nghĩ là truyện gì hay lắm, suýt chút
nữa là mù mắt chó của hắn, tra công tiện thụ, thật đúng là tuyệt phối,
hành văn của tác giả quá nát, tình tiết quá tầm thường, đúng là kéo thấp trình độ tổng thể của tác giả 123 ngôn tình, sau đó tùy tiện cho âm 2
điểm, đây là điểm âm đầu tiên mà Trần Tùy Văn nhận được trong đời.
Lời nhắn của một độc giả khác càng khiến anh như nuốt phải ruồi, đối phương nói, câu chuyện này nhìn qua quen quen, cốt truyện, tình tiết và nhân
vật giống một cuốn tiểu thuyết nào đó. Độc giả tên "Ha Ha" ở bên dưới
phụ họa, nói lầu chủ nhắc đến đúng là giống thật, có điều tiểu thuyết
này so với cái kia kém xa, họa hổ thành chó. Hai người kẻ xướng người
hợp thảo luận đến mức như có chuyện gì trọng đại lắm, sau đó cái bình
luận này liền được đội lên làm lầu chủ đề. Người này ngược lại không cho điểm âm, mà là cho không điểm, bình luận 0 điểm tác giả không thể nào
xóa được, chỉ có thể để nó sáng ngời ngời treo ở góc dưới bên phải tiểu
thuyết.
Trần Tùy Văn đúng thật là khó chịu muốn chết, tiểu thuyết mà bọn họ nói trước nay anh chưa từng nghe qua, loại ngôn luận vu khống đạo văn này, đối với một tác giả mà nói, chính là lời buộc tội và xúc
phạm lớn nhất. Khúc Lạc luớt khu bình luận của Trần Tùy Văn còn cần mẫn
hơn cả anh, tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy được những điều này, cô an ủi
Trần Tùy Văn: "Tất cả đều là do lũ quỷ đỏ mắt ghen tỵ làm, những cái này tuyệt đối không phải là độc giả, đều là tác giả cùng kênh, số liệu của
cậu tốt, cản đường của bọn họ. Không cần để ý đến, đây cũng như nói rõ
văn của cậu nổi tiếng, cậu xem những tiểu thuyết nguội lạnh kia, có ai
đi đánh âm điểm, tạo chủ đề chứ. Bây giờ cậu còn là một tiểu chân không, bọn họ liều mạng chèn ép cậu, đợi cậu thành đại thần rồi, bọn họ sẽ lại đến quỳ liếm cậu."
Trần Tùy Văn khóc không được cười cũng không
xong, anh cứ nghĩ người viết tiểu thuyết ít gì cũng có chút thanh cao,
cho dù là coi thường thứ người khác viết, cũng không đến mức phải dẫm
đạp chèn ép người khác như vậy, bản thân có thể viết tốt hơn được sao?
Nơi có người ắt có giang hồ, câu này quả đúng là chân lý.