Teddy Đại Thần Trọ Cách Vách

Chương 1: Dọn nhà


trướctiếp

Thang máy đi thẳng lên tầng 8, "đing đong" một tiếng rồi dừng lại, cửa mở ra, Khúc Lạc nói với Trần Tùy Văn: "Đến rồi, hoàn cảnh nơi đây cũng không tệ đi, rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ." Cô kéo một chiếc vali bước ra ngoài trước, chưa đi được mấy bước đã dừng lại, sau đó hét lên như nổi điên: "Cao Triều đáng chết, anh lại ném bịch rác ra khỏi cửa nữa rồi, nước mì lại chảy ra ngoài! Cao Triều, anh ra đây cho tôi!" Nói xong thì đặt vali xuống, lao đến trước cánh cửa căn phòng phía trong cùng, "bịch bịch bịch" trực tiếp đập cửa.

Trần Tùy Văn theo sau ra ngoài bị dọa cho một trận, quay đầu nhìn về phía hành lang, ánh sáng rõ ràng, vách tường trắng xóa, sàn nhà nếu như không có một túi rác đựng đầy hộp mì, hơn nữa nước mì rỉ ra khắp nửa cái hành lang, quả thực vẫn tính là sạch sẽ.

Trần Tùy Văn nhìn nước mì vung vãi uốn lượn trên mặt sàn, đang có xu hướng tiếp cận về phía mình, anh nhanh chóng kéo chiếc vali sang một bên, chân lùi một bước về phía bức tường, quên mất trên lưng còn đang đeo một chiếc túi xách cồng kềnh, đỉnh đến xém chút nữa khiến anh vồ xuống bãi nước mì trên sàn. Anh phản ứng thần tốc bước chân ra đứng vững, suýt chút nữa dẫm lên vũng nước mì, cẩn thận đem chiếc túi đặt đến nơi an toàn, lại nhấc chiếc vali cùng đưa qua. Đi xem Khúc Lạc, cô vẫn đang kiên nhẫn miệt mài mà đập cửa, thậm chí còn dùng chân đạp vào cửa: "Cao Triều, anh ra đây cho tôi, anh cái tên vương bát đản* này! Tôi phải giết anh!"

*Vương bát đản (王八蛋): Đồ con rùa rụt cổ, chỉ những người nhát gan, hay trốn tránh.

Lần này Trần Tùy Văn nghe rõ rồi, anh suýt chút nữa phun ra, cư nhiên lại có người tên Cao Trào*, thật là một cái tên hay. Cao Trào này sẽ không phải là bạn cùng phòng của mình đấy chứ? Khúc Lạc đá cửa một hồi, cũng không kinh động được đến tôn đại thần trong phòng.

*Tên anh công Cao Triều với cao trào (lên đỉnh) phát âm giống nhau.

Trần Tùy Văn nói: "Khúc Lạc, bên trong chắc không có người."

Khúc Lạc thở phì phò đạp cửa một cái, sau đó móc ra chìa khóa, mở cánh cửa phòng 802 bên cạnh ra, Trần Tùy Văn thở ra một hơi, cũng may, đó không phải bạn cùng phòng. Anh xách túi, cẩn thận từng tí bước qua vũng nước mì, không biết mì gói này để bao lâu rồi, thời tiết nóng bức, bắt đầu có mùi ôi thiu. Trần Tùy Văn nín thở, mạnh mẽ dằn xuống sự khó chịu, bước nhanh vào phòng 802.

Khúc Lạc xoay người đi nhấc vali, vẫn còn rất tức giận: "Tên Cao Triều này, thật sự quá đáng lắm rồi, đã nói với hắn ta bao nhiêu lần rồi, đừng có đặt túi rác trước cửa, xách đến cầu thang còn có mấy bước nữa, trạch chết hắn ta cho rồi!"

Trần Tùy Văn vòng lại nhận lấy vali: "Để tôi. Người này là ai vậy? Cậu quen à?" Anh đối với cái người tên Cao Trào này khơi lên chút tò mò.

Khúc Lạc trợn trắng mắt, không vui nói: "Một tên trạch nam chết tiệt!"

Lúc này một giọng nói lười biếng mà hoa lệ ở bên cạnh vang lên: "Khúc Lạc (lấy lòng) mỹ nữ, trạch nam thì trạch nam, đừng có thêm từ chết vào. Còn nữa, tôi tên Cao Triều (cao chiêu), không phải Cao Trào, cô gọi tôi Cao Trào cô cũng không lên đỉnh được đâu, ha ha." Trần Tùy Văn đột nhiên có cảm giác như bị điện giật, anh là một người thanh khống*, thanh âm này hay đến mức có thể làm lỗ tai mang thai, nhưng nội dung lời nói lại thật sự là thô tục đến cực điểm, làm anh có loại cảm giác thật phung phí của trời.

*Thanh khống: chỉ những người yêu thích giọng nói.

Khúc Lạc vốn dĩ định vào phòng, nghe thấy câu này, xô Trần Tùy Văn ra, hai ba bước liền xông đến trước mặt người kia, trực tiếp đạp một phát vào đầu gối đối phương, hai tay chống eo, mắt trợn lớn, giống như một con rồng phun lửa: "Cao Triều, anh đúng thật là tên lưu manh! Có bản lĩnh lấy tên này, còn không cho người ta gọi? Anh xem anh làm hành lang ra nông nỗi này, anh có còn chút đạo đức công cộng nào không hả!"

Trần Tùy Văn nhịn không được quay đầu qua nhìn người đàn ông tên Cao Trào đó, đối phương đang há to miệng ngáp, vóc người không thấp, không mặc áo trên, nước da màu lúa mì, một chiếc khăn tắm lỏng lẻo buộc quanh eo, gầy đến mức sắp nhìn thấy xương sườn, thân hình trạch nam điển hình. Đại khái qua khoảng 8 giây, cái ngáp dài mới kết thúc, cuối cùng xem như có thể thấy được mặt mũi trông như thế nào, lớn lên trông cũng ổn, chỉ là khắp mặt xanh xao, một bộ dáng túng dục quá độ.

Người kia đánh ngáp xong, nhìn thấy Trần Tùy Văn phía sau Khúc Lạc đang xách hành lý, nhếch mép cười: "Yô, muội tử, cô đây là muốn kim ốc tàng kiều* à, cẩn thận tôi cáo trạng với lão Dương."

*Kim ốc tàng kiều (金屋藏嬌): một ngạn ngữ nổi tiếng của Trung Quốc, chỉ nhà đẹp sang trọng cất giấu giai nhân, người tình.

Khúc Lạc tưởng như muốn phát điên rồi, vóc người cô nhỏ nhắn, chỉ đành ngẩng đầu tức giận trừng mắt với đối phương: "Tôi tàng kiều liên quan gì đến anh! Quản tốt chuyện của anh đi, đừng cứ để người khác lau mông giúp mình! Anh nói đây là lần thứ mấy anh đổ nước mì trước cửa nhà tôi rôi?"

Đối phương cúi đầu ngắm nghía hành làng một cái, uể oải nói: "Ồ, không phải tôi cố ý đâu, đợi tôi ngủ dậy rồi lại dọn dẹp. Tôi đi ngủ trước đây, mới nãy vừa nằm xuống, đã bị cô làm ồn đến tỉnh. Bái bai!" Lời này nói như thể Khúc Lạc sai vậy, anh ta nói xong liền đi vào trong phòng.

"Cao Triều anh quay lại cho tôi, quét dọn xong rồi lại ngủ!" Khúc Lạc là một cô gái rất đanh đá, tính cách nóng nảy, cô thấy đối phương sắp vào phòng, thô bạo đưa tay ra kéo lại, kết quả cánh tay không kéo được, chỉ bắt được chiếc khăn quấn quanh eo, chiếc khăn vốn dĩ không được buộc chặt, mới kéo nhẹ một cái, cảnh xuân trực tiếp lộ ra ngoài, Khúc Lạc đột ngột buông tay, nhắm mắt lại kinh hô: "Lưu manh!"

Khăn tắm rơi trên sàn nhà, cái mông trần của Cao Triều lộ ra bên ngoài, bên dưới chiếc khăn tắm vậy mà không có mặc gì cả. Trần Tùy Văn nhịn không được xấu hổ dùm đối phương, anh nhanh chóng đấy Khúc Lạc ra phía sau lưng mình. Cao Triều nhanh chóng trốn sau cánh cửa, cùng lúc túm lấy chiếc khăn tắm trên sàn nhà, ở sau cửa cười ha ha nói: "Lại không phải tôi giở trò lưu manh với cô, tôi đây là bị người ta lưu manh, mắt mọc kim tôi không phụ trách đâu đấy. Tôi đi ngủ trước đây, chốc nữa lại đến dọn dẹp." Nói xong liền đóng cửa lại.

Khúc Lạc tức đến mức dậm chân, cuối cùng đạp một phát lên cửa phòng 801 trút giận, thế nhưng phía trong cánh cửa lại không có phản ứng. Trần Tùy Văn an ủi Khúc Lạc: "Được rồi, thôi bỏ đi, không cần tức giận với loại người này." Đây hiển nhiên là một tên đàn ông thô lỗ.


trướctiếp