Tranh Hương

Chương 2


trướctiếp

Edit: Juen

Ngoài cửa sổ, một tia nắng nhạt chiếu vào, giờ Mão vừa điểm, Ảnh Thập Nhất giãy dụa mở mắt ra, mệt mỏi khó chịu, liều mạng ngồi dậy.

(Giờ Mão: 5-7 giờ)

Hai cục bánh trôi nhỏ tựa sát người y hẵng còn ngủ say. Trịnh Băng ôm chặt tay Ảnh Thập Nhất, đầu nhỏ dán lên vai y, mặt nhỏ tròn mềm mại đùn lại một dấu thịt.

Trịnh Viêm nghiêng người, ôm cổ Ảnh Thập Nhất như che chở thịt xương cướp được, lông mi dài an tĩnh rủ xuống.

Hai đứa nhỏ này cực kỳ ỷ lại Ảnh Thập Nhất, cực kỳ dính người. Nam hài tử tuổi này là nghịch ngợm thiếu quản giáo nhất, nhưng Trịnh Viêm và Trịnh Băng lại rất ngoan, cẩn thận từng li từng tí khiến người ta đau lòng.

Ảnh Thập Nhất chậm rãi ngồi dậy, xoa mặt, vỗ vỗ để cho bản thân thanh tỉnh hơn chút.

Nhiệm vụ hôm qua làm Ảnh Thập Nhất mệt không thở nổi, nửa đêm còn phải dỗ hai tên tiểu tử đi ngủ, sáng nay thực sự có chút mệt không mở mắt được.

Hai tiểu tử này được y cứu ra từ trong đấu thú trường.

Tề vương gia có nhiệm vụ giao cho ảnh vệ, khi ấy là Ảnh Thập Nhất cùng một ảnh vệ khác là Ảnh Thập Tam chấp hành, đi Triều Mộ Lâu Bách Thú Đài ở Lâm Châu giết một người.

Hai người lặng lẽ ẩn nấp tiến vào thú đài, yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ đợi thời cơ.

Kẻ kia là một tráng hán, tên Lưu Bưu, là thương nhân chợ đen nổi danh dưới mặt đất Lâm Châu, bởi vì hắc tiêu của gã cản Tề vương gia, Tề vương gia liền mở miệng đòi mạng gã.

Ảnh Thập Nhất nghe nói Lưu Bưu có một sở thích, chính là si mê đấu thú, thường xuyên mang mãnh thú huấn luyện tới Bách Thú Đài, đấu thú cược tiền, rất ít khi thua.

Không nghĩ tới khi Lưu Bưu lên đài, bên trong lồng thú được xách lên lại nhốt hai đứa nhỏ.

Hai đứa bé ấy khắp người dính máu đen cùng vết roi, ánh mắt ảm đạm, chen chúc trong lồng lạnh đến run lẩy bẩy, bị ánh mắt nóng bỏng của khán giả chung quanh dọa đến không dám ngẩng đầu, lại không có chỗ trốn, bất lực sợ hãi ôm đầu gối co rúm lại trong góc.

Ảnh Thập Nhất sửng sốt, nhịn không được thấp giọng mắng: "Điên thật rồi!"

Ảnh Thập Tam đứng bên cạnh ẩn nấp mai phục cong khoé miệng: "Ha… Liên quan gì đến ngươi, chúng ta tới để làm việc mà."

"Lũ trẻ còn quá nhỏ..." Ảnh Thập Nhất âm thầm nhíu mày.

"Thích à?" Ảnh Thập Tam nhíu mày trêu tức nhìn y, "Thích thì sinh một đứa đi."

"Biến biến." Ảnh Thập Nhất liếc mắt. Thế gian dường như không có việc gì khiến Ảnh Thập Tam cảm thấy hứng thú, người này luôn luôn vô dục vô tình, cuộc đời của hắn chỉ có mệnh lệnh của vương gia và ý cười dối lòng thường trực trên miệng.

Trên đài, Lưu Bưu đắc ý khoe khoang thú cưng của mình, đem hai tiểu hài tử từ trong lồng đẩy ra ngoài, ném xuống dưới chân. Đây là hai hung thú nhỏ gã đã thuần dưỡng rất lâu.

Con bạc bên cạnh mang theo một con sói đực, sói đực mạnh mẽ hung hãn, ở trong lồng rống loạn.

Lưu Bưu giật tóc một đứa nhỏ dưới chân, cười nói với nó: "Thắng ván này, hai người ngươi ai cắn chết con sói kia thì là bé ngoan, buổi tối có thịt xương ăn, đứa còn lại chỉ được nhìn, không có đồ ăn."

Đứa nhỏ bị gã kéo tóc mặt không biểu tình, giọng nói có chút suy yếu: "Ta sẽ thắng."

Dưới chân gã, hài tử mắt to ngậm nước gian nan thở hổn hển, ôm chân Lưu Bưu cố gắng cười: "Tiểu Băng mới là bé ngoan... Ta sẽ ngoan ngoãn... Giết nó... Giết bọn nó..."

Lưu Bưu thỏa mãn sờ đầu hai đứa, xuống đài thảnh thơi tựa ghế nằm quan sát. Dưới đài khán giả nghị luận ầm ĩ, có kẻ lên án Lưu Bưu mất nhân tính, nhưng phần đông lại là chờ mong trận vật lộn vô nhân tính này.

Hai đứa nhỏ ánh mắt ảm đạm ẩn chứa hung lệ, tiến lên hung hăng vặn vẹo cắn xé cùng sói đực, dùng răng cắn, dùng ngón tay hung hăng đâm vào máu thịt.

Chúng bị thuần dưỡng thành dã thú, vô thức chém giết, trên thân tản mát lệ khí hung ác khiến người sợ hãi.

Sói hoang dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, rốt cục bị hai tiểu hài tử đè kêu thảm trên đài đấu thú. Hai đứa nhỏ cũng bị thương không nhẹ, ngồi dưới đất liếm láp vết thương trên người. Chúng không xin người khác giúp đỡ, bởi vì chúng biết không ai quản sống chết của chúng cả.

Lưu Bưu vẫn là dựa vào một đôi hung thú "Viêm Băng" mà thắng.

Ảnh Thập Nhất cùng Ảnh Thập Tam lẳng lặng mai phục tại hành lang phía sau đài. Không lâu sau, Lưu Bưu đem lồng xuống đấu thú đài, dương dương tự đắc rẽ vào hành lang.


trướctiếp