Tranh Hương
Cảm giác khó chịu khi đột ngột bị bế lên khiến tứ chi vốn tê rần của Ảnh Thập Nhất nhũn ra, y xụi lơ nằm trong lòng Trịnh Viêm, yếu ớt dựa vào
vai hắn.
Đứa bé năm xưa nay đã trở thành một nam nhân trưởng
thành, còn làm chủ một phương. Ảnh Thập Nhất vốn đã mảnh mai, giờ đứng
cạnh hai đứa thậm chí còn có vẻ hơi gầy yếu.
Trịnh Viêm cởi áo choàng bọc lấy Ảnh Thập Nhất, che đi dấu đỏ ở cổ và chân.
“Ca, ta đến muộn mất rồi.” Trịnh Viêm hôn lên mắt Ảnh Thập Nhất, “Để ta đưa huynh đi.”
Ảnh Thập Nhất hờ hững tựa vào vai Trịnh Viêm, ánh mắt đờ đẫn tràn đầy mệt mỏi.
“Ca…” Trịnh Viêm do dự không nói nên lời, ngập ngừng gọi tên người trong
lòng. Hắn khát khao nhìn thấy nụ cười của người ấy, mong mỏi được thấy y nhớ mình.
Trong lòng hắn hơi run rẩy. Hắn ôm lấy y, cố gắng dùng giọng nói trấn tĩnh hỏi: "Ca có nhớ Trịnh Viêm không?"
Ảnh Thập Nhất mắt vẫn lim dim, y không nói được lời nào, cũng không muốn trả lời.
Y rất nhớ chúng. Nhưng cả hai đã thay đổi, chúng trở nên cố chấp, dục
vọng chiếm hữu mạnh đến đáng sợ. Trước đây chúng xem y là ca ca, nhưng
giờ dường như chỉ coi y là chiến lợi phẩm mặc người giành giật, chỉ muốn chiếm y làm của riêng mà không cần biết y nghĩ gì.
Cũng giống
như khi Ảnh Thập Nhất ép hai đứa nhỏ xuất phủ, y không hề hỏi chúng. Y
chỉ cho rằng như thế là tốt với hai đứa, nào ngờ phong thủy luân chuyển, nay cuối cùng lại ứng lên chính mình.
Trịnh Viêm nhìn người trong lòng vẫn im lặng, lòng nguội đi một nửa.
“Ca à, ta xin huynh.” Trịnh Viêm vẻ mặt bi thương, đau lòng hôn lên má Ảnh
Thập Nhất, dịu dàng nói: “Huynh lừa ta cũng được, chỉ cần nói nhớ ta là
đủ rồi.”
Hắn đã lẳng lặng đợi y đến thăm, từ ngày này qua tháng nọ.
Hắn thường tự thuyết phục mình, rằng chỉ là do ca ca bận quá mà thôi. Không ai có thể thay thế vị trí của Vương gia trong lòng y, Trịnh Viêm cũng
chỉ cần y nhớ mình là đủ. Hắn chưa bao giờ dám so sánh mình với chủ nhân của ca ca, cũng chỉ dám hy vọng rằng y đừng quên mình.
Không được ca ca đáp lại, Trịnh Viêm khẽ thở dài, ôm y về núi Linh Mi.
Biển người thì Ảnh Thập Nhất từng thấy, nhưng đối mặt trực tiếp như thế này thì chưa bao giờ.
Hàng vạn đệ tử núi Linh Mi cúi đầu đứng dưới thềm bạch ngọc nghênh đón
chưởng môn trở lại. Thấy chưởng môn ôm về một nam tử tướng mạo tuấn tú,
các đệ tử đứng trang nghiêm im lặng, không một ai có ý kiến gì…
Khi xưa, lúc Trịnh Viêm nhậm chức chưởng môn đã thông báo với cả núi Linh
Mi, rằng bản thân có một vị phu nhân đang lưu lạc nhân gian, hắn sớm
muộn cũng sẽ đón về.
Ảnh Thập Nhất có chút xúc động.
Có lẽ đứa nhỏ đang nghiêm túc.
Mà có lẽ cả hai...đều nghiêm túc.
Trịnh Viêm đưa Ảnh Thập Nhất về nơi mình ở. Hắn kiên nhẫn tắm sạch cho y, bôi thuốc những nơi sưng đỏ, băng bó vết thương cẩn thận rồi mới nhẹ nhàng
đặt Ảnh Thập Nhất lên giường.
Trong khoảng thời gian này, Ảnh Thập Nhất không nói nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đệ muốn giam cầm ta bao lâu đây, vĩnh viễn sao?” Ảnh Thập Nhất nhẹ giọng hỏi hắn.
Trịnh Viêm sửng sốt, trái tim vốn đã thủng trăm ngàn lỗ nay càng thêm lạnh lẽo.
“Ca ca, ta không phải muốn nhốt huynh.” Ánh mắt Trịnh Viêm bối rối bất an, hắn ôm chặt Ảnh Thập Nhất như sợ y đi mất.
“Buông ta ra.” Ảnh Thập Nhất nhàn nhạt nhìn vào mắt hắn.
Trịnh Viêm cả người cứng đờ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Hắn ôm chặt Ảnh Thập
Nhất như sợ có người tới cướp, sợ đến cánh tay run lên, hầu kết trượt
liên tục, run rẩy ôm y: "...Đừng... đừng...đừng đi mà…"
Ảnh Thập Nhất bị ghì chặt hơn, y cảm thấy cánh tay ôm mình đang run lên.
Trịnh Viêm từ nhỏ đến lớn đều không giỏi làm nũng, cũng mạnh mẽ hơn nhiều,
nhưng so về thích y thì không kém gì Trịnh Băng. Dáng vẻ hoảng loạn như
vậy, chỉ sợ trong lòng đứa nhỏ còn đau gấp mười lần.
Ảnh Thập
Nhất nhớ tới cái ngày mà y cứu chúng, Trịnh Viêm cũng như thế này, run
rẩy đầy sợ hãi, dáng vẻ muốn bò xa khỏi y như một con cún nhỏ. Giờ vẫn
là cún, nhưng cún này lại quấn lấy y không chịu đi, mặc kệ bị thương,
đau không chịu nổi cũng nhất quyết không buông.
Chính y là người đã ôm hai đứa vào lòng vỗ về, hứa sẽ yêu thương, chăm sóc chúng, không bao giờ để chúng bị tổn thương nữa.
Nhưng hóa ra người làm chúng tổn thương nhiều nhất lại chính là y.
Y nói mà không làm, bản thân không xứng là ca ca.
“Được.” Ảnh Thập Nhất đặt bàn tay đã mềm nhũn của mình lên tay Trịnh Viêm, “Ca không đi thăm đệ, là do ca bận quá.”
Thực ra y có đi, chỉ là không chạm mặt mấy đứa nhỏ mà thôi. Bởi vì y muốn
trốn tránh, y không dám đối mặt với tình cảm quá đỗi nóng bỏng của
chúng.
Trịnh Viêm vui vẻ, lập tức nắm lấy tay Ảnh Thập Nhất: "Ta biết, do ca ca bận bịu quá, ta biết mà!"
“Nhưng ca ca hy vọng tình cảm không phải dùng cưỡng đoạt hay cầm tù tạo
thành.” Ảnh Thập Nhất bất đắc dĩ nhấc cánh tay yếu ớt chạm vào má Trịnh
Viêm, “Ca nói rồi, phải đi chính đạo.”
Nơi được chạm vào lập tức ửng hồng, Trịnh Viêm hốt hoảng gật đầu: "Ta biết, ta vẫn luôn nghe lời ca ca..."
“Nhưng đệ không nói lời dặn dò của ta cho Trịnh Băng, có phải không?”
“…” Trịnh Viêm im lặng, dáng vẻ như một đứa trẻ bị vạch trần lời nói dối, không dám nhìn vào mắt Ảnh Thập Nhất.
"Lời xin lỗi của ta cũng không chuyển cho thằng bé, thuốc cũng chẳng đưa cho nó. Trịnh Băng tưởng trước lúc chia tay ta vẫn không quan tâm nó, nên
nó mới hận ta." Giọng Ảnh Thập Nhất vẫn ôn hoà như cũ, cũng không hề
trách cứ nặng nề.
“Bởi vì ta muốn ca ca chỉ thích mình ta, chỉ
yêu mình ta....” Trịnh Viêm quỳ bên giường, nắm lấy tay Ảnh Thập Nhất
cầu xin tha thứ: “Cái gì ta cũng có thể chia với Trịnh Băng, chỉ riêng
ca ca… là không muốn cho hắn thôi."
Ảnh Thập Nhất dịu dàng đặt tay lên má Trịnh Viêm, nhẹ giọng nói:
"Trịnh Viêm, không phải thân ở chính phái mới là chính đạo, lòng không ganh ghét mới là chính đạo thật sự."