Ngốc ạ! Có phải anh cứ kiên trì gọi tôi thêm chút nữa là tôi đã đồng ý theo anh ra ngoài rồi không?
Dù sau này có muốn, anh cũng không còn ai để mà dỗ dành đâu.
Mãi mãi sẽ không còn...
Tôi đang ngồi bụm mặt vào đầu gối, bỗng rón rén đứng dậy, tiến sát ra ngoài cánh cửa, mở he hé cánh cửa ra để nghe ngóng cuộc nói chuyện của họ ở bên dưới phòng khách.
"Xin lỗi em, A Hy. Cô ấy chắc là đang có một số việc bận chưa giải quyết xong. Em thông cảm cho cô ấy nhé."
Tôi nghe giọng điệu ôn hoà ấy của Vương Đề Hiền, khoé mắt từ lúc nào đã trở nên ẩm ướt.
A Hy... Anh sao có thể gọi tên cô ấy một cách thân mật đến như vậy?
Vương Đề Hiền chỉ toàn gọi thẳng tôi bằng tên mà thôi. Cái gì mà Hiểu Phù, Hiểu Phù.
Tôi thực sự chẳng biết tôi mới là vợ anh, hay cô ấy mới là vợ anh nữa.
Vị trí của tôi trong lòng anh... là ở đâu vậy?
Tôi còn nhớ thời mình còn học chung với họ, khi biết được Vương Đề Hiền và Lãnh Ái Hy yêu nhau, thực sự lúc ấy tôi đã rất giận dữ.
Tự hỏi tôi đã ở bên anh lâu như vậy, làm sao anh có thể lờ qua tôi như không khí?
Tôi nghĩ mẫu người anh thích là như kiểu con gái đoan trang và dịu dàng như Lãnh Ái Hy, nên đã bắt đầu bắt chước theo cô ấy.