Sau Khi Xuyên Thành Cánh Cụt Hoàng Đế Ta Bán Manh Thành Công

Chương 3: Điềm báo về gió lốc


trướctiếp

Edit by Dalia _ Wattpad 

**************

"Nhóc, từ từ thôi." Đế Khuyết nhìn bộ dạng Hạc Từ bị doạ sợ tới mức run cầm cập, vừa buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ: "Trước tiên..... đem lông chim đặt ở phía dưới tảng băng kia đã."

Đồ vật của bộ tộc bọn bọ không thể rơi vào tay các loại sinh vật khác.

Vốn dĩ Hạc Từ có ý đồ làm nũng để không phải rời khỏi túi ấp, nhanh chóng chạy đến tảng băng đặt lông chim dưới đó, dùng cánh vuốt chúng xuống hoàn chỉnh rồi sau đó quay đầu lại lề mề đến gần Đế Khuyết nhỏ giọng nhận sai.

"Xin lỗi, về sau em nhất định sẽ không tái phạm nữa......" (˃ ⌑ ˂ഃ)

Thật ra Đế Khuyết không hề giận, bình thường hắn cũng sẽ đem những chỗ lông không chỉnh tề gọn gàng nhổ xuống sửa soạn một chút, chỉ là rụng hai mảnh lông chim mà thôi.

Nhưng điều này không cản trở việc Đế Khuyết hưởng thụ Hạc Từ làm nũng với hắn, nhìn bộ dạng bất an của tên nhóc kia, hắn cúi đầu nhẹ nhàng vỗ nhẹ một chút lên đỉnh đầu đầy lông mềm như nhung của Hạc Từ: "Được rồi, huề nha."

Khi Đế Khuyết cúi đầu thì Hạc Từ liền rụt cổ lại, nhưng cậu không cảm nhận được cảm giác đau, không thể không giơ cánh lên ôm đầu nhỏ, ngơ ngác nhìn Đế Khuyết. ('◇')?

Lần đầu tiên Đế Khuyết được con non nhìn đáng yêu như thế, hắn nhìn Hạc Từ từ trên xuống dưới.

Ừm, nhỏ xíu gầy tong teo, một tay hắn có thể nắm chặt, nhưng sức sống cũng rất kiên cường, tuyệt đối là một đứa bé có triển vọng, cũng không tính là nuôi vô ích.

Biết nghe lời lại hiểu chuyện, kêu làm gì thì liền làm theo đó, nuôi nhóc con này một chút cũng không thấy phiền, ngược lại còn rất thú vị.

Đây là cảm nhận chân thật của Đế Khuyết.

"Không có việc gì. Nhóc ngủ có ngon không?" Đế Khuyết thuận tay chơi đùa bộ lông mềm mại của Hạc Từ.

"A? Em sao?" Hạc Từ sững sốt một chút Σ('◉⌓◉'), sau đó vui vẻ đứng thẳng người: "Em ngủ rất ngon! Em cảm ơn anh!" (〃∇〃)

"Được." Đế Khuyết nhàn nhạt nhìn cậu, "Theo anh đi ra ngoài một chút, lát lại trở về ngủ, nhóc còn quá nhỏ cần phải được rèn luyện nhiều hơn."

Đế Khuyết hoàn toàn không phát hiện biểu hiện của mình rất khác so với các chim cánh cụt bình thường.

Mặc dù vậy Hạc Từ vẫn triệt để mang tư duy của con người, hơn nữa cậu cũng chưa tiếp xúc nhiều với chim cánh cụt. Cho nên, hai người bọn họ đã hình thành nhận thức chung.

"Được ạ!" Hạc Từ vui vẻ đi đến khối băng bên cạnh, muốn giống như trước mà nhảy ra ngoài lại bị Đế Khuyết nắm lại từ đằng sau.

Hạc Từ bị doạ cho cứng đờ Σ(°□°)⊃, hai chân ngắn ngủn không ngừng đạp loạn xạ, "chiêm chiếp!"

Hiện tại Hạc Từ trong mắt của Đế Khuyết đã được định hình từ ấn tượng đầu tiên, cho nên dù cậu làm gì Đế Khuyết đều thấy thú vị.

Nhưng nhìn Hạc Từ giống như thật sự bị doạ, Đế Khuyết cũng không tiếp tục đùa nữa, yên ổn đặt Hạc Từ trên mặt đất, lúc này mới hoạt động thân thể một chút, hưởng thụ quãng thời gian nhàn hạ "khó có được.". truyện tiên hiệp hay

Rời khỏi sự bảo hộ của Đế Khuyết khiến Hạc Từ khó tránh khỏi lạnh run, cậu vẫn cảm thấy rất lạnh. Dù vậy chỉ cần đi bên cạnh Đế Khuyết, rét lạnh đến thế này cậu vẫn có thể chịu được.

Đế Khuyết đi ở phía trước, một là để tránh gió, hai là để dẫn đường. Một lớn một nhỏ lắc lắc lắc lắc bắt đầu tản bộ.

Hôm nay hình như gió lớn hơn bình thường, có khi sẽ cuồn cuộn thổi lên vài mảnh tuyết trên mặt đất, tạo thành độ cong xinh đẹp.

Đang cố hết sức đạp lên dấu chân mà Đế Khuyết để lại, Hạc Từ bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, hỏi: "Anh ơi, em còn chưa biết đến anh là gì?"

".....Nhóc có tên sao?" Đế Khuyết hơi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu.

"Có!" Hạc Từ vui vẻ đáp lại, lông trên người run rẩy vì dính bông tuyết, "Em tên là Hạc Từ."

Nghe nói thế Đế Khuyết dừng bước chân, nghiêm túc quan sát Hạc Từ.

Trùng hợp một trận gió lạnh thổi qua, cả người Hạc Từ giật mình một cái, nhạy bén phát hiện bầu không khí thật kỳ quái, trong lòng có chút buồn bực,..... cậu có tên thì..... lạ lắm sao chứ? (。•ˇ‸ˇ•。)

Đế Khuyết cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ cha mẹ của nhóc con này ở trong tộc người sao, nhưng tộc nhân không lý nào gặp khó khăn lại không nhờ giúp đỡ.

"Đế Khuyết" Đế Khuyết nghĩ không ra nguyên nhân liền không rối rắm nữa, ý nói Hạc Từ đi cạnh mình, như vậy càng dễ nói chuyện phiếm với nhau, "Nhóc có thể tại lúc không có ai gọi anh như vậy."

Ý ngầm là, không thể cho người ngoài biết tên tự.


trướctiếp