Không Ai Thích Chu Tự Thư
Hạ Khanh đứng bên cửa sổ cho đến khi căn phòng tràn ngập ánh sáng. Nhìn
bầu trời từng chút từng chút sáng lên ngoài cửa sổ, Hạ Khanh cảm thấy
mắt hơi đau, chân tê dại.
Hạ Hành vẫn chưa đến công ty, khi hắn
mở cửa, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hạ Khanh, hắn hoảng hồn. Hắn cảm
thấy như trở lại hai năm trước, khi chưa có chuyện gì xảy ra, hắn đẩy
cửa phòng Hạ Khanh như mọi ngày vẫn làm, sau đó Hạ Khanh sẽ nhìn hắn,
cười gọi hắn là anh.
"Khanh Khanh."
Hai chữ Khanh Khanh buột miệng nói ra.
Hạ Khanh nghe thấy giọng nói của Hạ Hành thì quay đầu lại, thì thấy Hạ
Hành vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, người đó rõ ràng đang nhìn cậu,
nhưng ánh mắt đó dường như đang nhìn một người khác thông qua cậu. Háo
hức với lạnh nhạt.
"Anh." Hạ Khanh khẽ gọi Hạ Hành.
Bị mắc kẹt trong ký ức, Hạ Hành tỉnh lại, mới nhận ra người trước mặt không
phải là người trong lòng mình, sự mất mát trong mắt hắn gần như tràn ra, nhưng hắn vẫn mỉm cười đi về phía Hạ Khanh. Hắn đi đến bên cạnh Hạ
Khanh, xoa đầu Hạ Khanh, hỏi: "Sao em dậy sớm vậy?"
Hạ Khanh
không nói gì, tránh ánh mắt Hạ Hành, cậu không biết tại sao trong lòng
mình không thích ánh mắt đó, giống như cậu luôn bị ánh mắt như vậy nhìn, vĩnh viễn sẽ không có người quan tâm đến, để ý cậu.
"En không ngủ." Hạ Khanh thành thật trả lời Hạ Hành.
Hạ Hành cau mày, nhưng hắn không phát hiện Hạ Khanh có gì không ổn, hắn
chỉ tiếp tục dịu dàng dỗ dành: "Vậy Khanh Khanh, em có muốn ngủ một lát
không?"
Hạ Khanh rũ mắt xuống, đôi mắt cậu rơi trên mặt đất. Công việc vệ sinh của dì rất tốt, mặt đất sáng đến nỗi cậu có thể nhìn thấy
vẻ mặt đang buồn bực sắp khóc của cậu.
"Em không ngủ." Hạ Khanh
cố nén khóc, cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc, nhưng một khắc
vừa rồi kia, cậu rất muốn khóc, cậu ủy khuất, rất khó chịu, lại không
nghĩ ra được nguyên nhân.
Thanh âm Hạ Khanh rất thấp, mang theo
tiếng khóc. Hạ Hành đột nhiên hoảng hốt, hắn vươn tay ôm Hạ Khanh vào
lòng, Hạ Khanh tựa cằm lên vai hắn, nghiêng đầu dựa vào Hạ Hành. Hạ Hành nhẹ nhàng véo cổ Hạ Khanh,hỏi: "Tại sao em không vui? Là vì những
chuyện đã xảy ra ngày hôm qua sao?"
Nghe Hạ Hành đề cập đến những gì đã xảy ra ngày hôm qua, cậu lại nghĩ đến Văn Bùi Chi. Khuôn mặt đó
rất quen, nhưng cậu không thể nhớ mình đã gặp nó ở đâu trước đây. Sau
khi gặp Văn Bùi Chi, khuôn mặt của người đàn ông từng mơ hồ xuất hiện
trong giấc mơ đột nhiên trở nên rõ ràng, diện mạo của người đàn ông đó
rõ ràng là Văn Bùi Chi.
"Anh, em thật sự không biết nam nhân tên Văn Bùi Chi kia sao?"