Không Ai Thích Chu Tự Thư
Sau khi Hạ Hành và Hạ Khanh rời đi, Văn Bùi Chi ngồi một mình trên sân thượng rất lâu.
Hắn đang ngồi trên mép mái nhà, cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy vô lực. Hắn
dường như nhìn thấy Chu Tự Thư, hắn muốn nắm lấy tay của Chu Tự Thư,
nhưng Chu Tự Thư không muốn, cậu muốn chết, cậu thậm chí không muốn đưa
tay cho hắn.
Hắn còn nhớ sau khi Chu Tự Thư nhảy lầu, đêm nào hắn cũng đứng trên nóc nhà nhìn xuống, ngày đêm đều không khỏi suy nghĩ xem Chu Tự Thư lúc nhảy xuống đã nghĩ gì. Hắn như bừng tỉnh trong từng cơn
ác mộng, lòng cứ lâng lâng từng hồi, vô cùng đau đớn nhưng không thể
chết được.
Những câu hỏi không có lời giải cứ dày vò hắn liên
tục, hắn đang chịu đựng một mình trên thế giới này, sau khi nghĩ về điều đó, hắn đáng bị như vậy, đó là sự trừng phạt cho hắn. Một người như hắn không xứng đáng được nhìn thấy Phương Ý và Chu Tự Thư sau khi hắn chết.
Chỉ có thể sống.
Tuy nhiên, ngay khi hắn nghĩ mình sẽ vẫn sống trong đau đớn, tội lỗi và
tuyệt vọng, thì sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Khanh đã thắp lên trong hắn
một tia lửa, hắn phải tìm ra Hạ Khanh là ai.
Hắn sẽ không tin những lời vô nghĩa của Hạ Hành, người đó chắc chắn không phải là Hạ Khanh. Hắn đã gặp Hạ Khanh, hai người họ thực sự rất giống nhau. Trên
thực tế, Chu Tự Thư trông không giống Phương Ý chút nào, hắn buộc Chu Tự Thư phải thay đổi những thói quen và sở thích đó, ngay cả mái tóc dài
của cậu cũng là thứ hắn buộc Chu Tự Thư phải giữ để khiến Chu Tự Thư
giống Phương Ý hơn.
Có thể nói Chu Tự Thư và Phương Ý ban đầu không có điểm tương đồng.
Hắn, Chu Tự Thư và Phương Ý lớn lên cùng nhau. Không ai hiểu rõ tính cách
của Chu Tự Thư hơn hắn, hắn nhìn lên bầu trời đen kịt, khóe mắt có chút
ươn ướt, Hắn và Phương Ý cơ bản chính là hai người.
Chính hắn đã biến Chu Tự Thư thành Phương Ý thứ hai.