Không Ai Thích Chu Tự Thư

Chương 1


trướctiếp

Chu Tự Thư thường không biết chính mình là ai, cậu mơ hồ nhớ rằng mình tên là Chu Tự Thư, nhưng tất cả mọi người đều gọi cậu là Phương Ý, ngay cả bạn trai Văn Bùi Chi cũng gọi cậu là Phương Ý. Sau một thời gian dài, cậu cũng nghĩ rằng mình tên là Phương Ý.

Cậu đã từng hỏi Văn Bùi Chi rằng Chu Tự Thư là ai, cậu vẫn nhớ sắc mặt lúc đó của Văn Bùi Chi rất tệ, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói rằng Văn Bùi Chi sẽ không ôm cậu khi ngủ. Sau đó, cậu cũng hỏi những người khác, nhưng lại không ai biết Chu Tự Thư.

Cho đến một ngày, Chu Tự Thư tìm thấy một cuốn nhật kí ở tầng dưới cùng khi cậu đang dọn tủ, chủ nhân của cuốn nhật kí tên là Chu Tự Thư. Cậu hơi bối rối, Chu Tự Thư là ai? Tại sao lại có một cuốn nhật kí của Chu Tự Thư trong nhà cậu.

Cậu lật giở cuốn nhật kí.

Trên trang đầu tiên của cuốn nhật ký có viết mấy chữ: "Tôi tên là Chu Tự Thư."

"Tôi sợ sớm nhớ không ra mình là ai, nhất định phải nhanh lên ghi lại hết thảy. Tôi tên là Chu Tử Thư, không phải là Phương Ý."

"Tôi có thầm thích một người đàn ông trong nhiều năm, anh ấy tên là Văn Bùi Chi. Thật không may, anh ấy không yêu tôi. Người anh ấy yêu tên là Phương Ý, một chàng trai rất hiền lành và sạch sẽ. Sau đó Phương Ý qua đời, tôi ở trong một quán bar gặp phải Văn Bùi Chi đang say rượu. Đêm đó, Văn Bùi Chi đã nhầm tôi với Phương Ý."

"Sau đó, tôi trở thành người của Văn Bùi Chi, nhưng anh ấy luôn gọi tôi là tiểu Ý. Anh ấy nói rằng một số điểm của tôi trông giống Phương Ý. Nhưng tôi nói với anh ấy rằng tên tôi là Chu Tự Thư, không phải Phương Ý. Anh ấy đá tôi một cái rồi tát tôi, nói tôi là Phương Ý."

"Đúng rồi, tôi nên gọi là Phương Ý. Bởi vì người mà Văn Bùi Chi yêu là Phương Ý, anh ấy không yêu Chu Tự Thư. Nếu tôi muốn ở bên cạnh Văn Bùi Chi, tôi chỉ có thể nỗ lực biến chính mình để trở thành Phương Ý."

"Tôi đã cố gắng hết sức để học từng hành động của Phương Ý. Tôi để tóc dài giống như Phương Ý. Tôi hoàn toàn làm theo sở thích của Phương Ý. Tôi kiềm chế tính cách ban đầu của mình và cố gắng trở nên dịu dàng. Cuối cùng, tôi hoàn toàn trở thành một Phương Ý khác.Nhưng rốt cuộc tôi không phải là Phương Ý."

"Văn Bùi Chi vẫn không hài lòng, bởi vì tôi thường phản bác anh ấy khi anh ấy gọi tôi là tiểu Ý. Tôi tên là Chu Tự Thư. Dù tôi có học cách bắt chước bao nhiêu, tôi vẫn là Chu Tự Thư. Tôi không thể hoàn toàn trở thành Phương Ý"

"Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, Văn Bùi Chi luôn tiêm cho tôi một loại thuốc. Tôi hỏi Văn Bùi Chi đó là gì? Văn Bùi Chi sẽ mỉm cười hôn tôi và nói với tôi rằng đó là thứ tốt cho sức khỏe của tôi. Anh ấy nói làm sao anh ấy có thể làm tổn thương tôi? Điều đó cũng là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi là tiểu Thư một cách dịu dàng."

"Bác sĩ Thẩm ngày nào cũng đến đúng giờ để tiêm cho tôi, nhưng không hiểu sao tinh thần tôi ngày càng mê man. Tôi thường không nhớ mình đang làm gì, sắp đi đâu. làm, và dần dần tôi không thể nhớ tên mình là gì, Văn Bùi Chi nói tên tôi là Phương Ý. Mọi người đều gọi tôi là Phương Ý."

Khi Chu Tự Thư lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tay cậu run lên, gần như không thể cầm nổi cuốn nhật ký. Tuy nhiên, khi nhìn đến trang cuối cùng, Chu Tự Thư đã hét lên và ném cuốn nhật ký ra ngoài, dưới ánh đèn, trang đó viết vài chữ.

"Tôi tên là Phương Ý."

Cuối cùng, Chu Tự Thư cũng nhớ ra chính mình là ai.


trướctiếp