Sư Tôn Mèo Con Của Bổn Tọa

Chương 21


trướctiếp

Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)

- ----

Y xác định mình chưa từng gặp Sở Kha, nhưng sau khi tiếp xúc vài lần lại cảm thấy ánh mắt cậu nhìn mình vô cùng kỳ lạ.

404 lập tức trả lời: "Không kiểm tra ra điều gì bất thường, nhưng quả thực cậu ta nhìn trộm ký chủ rất nhiều lần."

"..."

Nếu không có gì dị thường, Vân Trì cũng không nghĩ nhiều. Huống hồ tình hình hiện tại không cho phép y nghĩ nhiều. Tống Thời Việt đi phía sau, y có thể cảm nhận được ánh mắt như có như không dừng trên người mình, mà y chỉ có thể làm ra bộ cái gì cũng không phát hiện, thoải mái đi về phía trước.

Có thể thông qua khảo nghiệm cùng Vân Trì, Trang Ngâm đến bây giờ vẫn còn hưng phấn, "Lăng huynh, ngươi có biết ta phá mộng cảnh thế nào không?"

Vân Trì nhìn cậu, "Phá thế nào?"

"Ta vẫn luôn khao khát được tu tiên, cho nên mơ thấy ta đang tu hành trên một ngọn núi tiên, lúc đầu ta cực kỳ phấn khích! Luyện tới luyện lui luyện cả một ngày trời! Đến tối, cả người ta đau nhức, ngả người xuống là ngủ lăn quay, ngày đầu tiên cứ như vậy trôi qua."

"Ngày hôm sau tỉnh giấc, ta lại bắt đầu tu luyện. Sau đó ta nghĩ, mệt quá tía má ơi, muốn đình công, muốn ăn một đĩa gà của Túy Tiên Cư! Kết quả! Ngươi đoán đi?"

Vân Trì tỏ vẻ hơi nghiêm túc suy nghĩ: "Có phải tất cả những gì ngươi muốn trong giấc mơ đều trở thành sự thật không?"

"Đúng vậy!" Trang Ngâm vỗ tay đánh đét một cái, "Đáng sợ ở chỗ này nè, một đĩa gà lớn do một vị di nương trong phủ đưa tới cho ta ăn! Còn lập tức đưa thêm vài đĩa nữa, ta ăn vui ơi là vui. Sau đó tự dưng nghĩ lại! Không đúng! Sao đột nhiên nàng lại đối xử tốt với ta như thế? Nàng sẽ không hạ độc chứ?"

"Cứ thế, ta bị dọa tỉnh luôn."

Trang Ngâm vừa kể vừa chọc cười, hành trình lên núi của đoàn người cũng không quá nhàm chán.

"Lăng huynh thì sao? Mỗi người đều mơ thấy khát vọng trong nội tâm, có thể làm chuyện mình thấy vui vẻ, ta chỉ bị dọa lúc phá mộng cảnh, sao cả quá trình ngươi đều có vẻ rất thống khổ, rốt cuộc là ngươi mơ thấy gì vậy?"

Tiếng bước chân phía sau hơi ngừng lại, ánh mắt dường như chú mục trên lưng y.

Thật sự không phát hiện ra chứ?

Trong đầu đột nhiên hiện ra mấy hình ảnh, 404 nhảy ra: "Ký chủ có thể chọn một cái để nói!"

Vân Trì lạnh mặt, cái nào cũng không muốn chọn.

"Thế để ta giúp ngươi nha?"

"Giúp thế nào?"

"Hí hí." 404 cười giảo hoạt: "Lát nữa ngươi đừng bài xích ta là được, giao cho ta!"

Vân Trì nửa tin nửa ngờ, cuối cùng cũng không cự tuyệt.

Một lát sau, Vân Trì cảm giác trong thức hải xuất hiện một luồng sức mạnh, đè ép thần thức.

Bên cạnh Trang Ngâm, Vân Trì thở dài, ánh mắt thêm mấy phần linh động, 404 chọn phương án mà bắn đại bác cũng không tới Lăng Vân Tiên Tôn.

Khóe miệng Vân Trì không tự chủ mấp máy: "Chỉ là... Người trong lòng."

Tiếng bước chân phía sau ngừng lại, Vân Trì khẽ nhíu mày, căng da đầu nói tiếp: "Ta nhớ đến nàng, trong mộng đều là cảnh tượng ngày ấy, nên rất thống khổ."

"A?" Trang Ngâm dường như không ngờ y sẽ trả lời như vậy, lộ ra biểu tình đồng cảm: "Ngươi thông qua khảo nghiệm vào Đông Lũy Bích rồi chẳng phải sẽ càng khó gặp nhau sao?"

Vân Trì nặng nề thở dài, buồn bã thương tâm: "Đúng vậy, ta đã dặn nàng đừng chờ ta, tự kết hôn đi."

Trang Ngâm nghe mà phát khóc: "Này cũng quá thảm rồi! Lăng huynh, sao phải tội vậy chứ?"

Vân Trì lắc đầu: "Ta một lòng tu tiên, vốn không nên làm chậm trễ người khác."


trướctiếp