Thanh Loan Yến

Chương 1


trướctiếp

Lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Tu, Thẩm Thanh Yến chỉ mới mười tuổi, lúc đó hắn là tiểu thiếu gia của Thẩm phủ, cha mẹ chiều, hạ nhân dỗ dành, ngậm thìa vàng lớn lên, đương nhiên cảm thấy toàn thế giới đều đang cưng chiều mình, cho đến một ngày kia, phụ thân dẫn Nghiêm Tu năm mười ba tuổi về nhà.

Một ngày nọ, Thẩm Thanh Yến đang ở trong hoa viên chơi đùa, từ xa thấy phụ thân đi tới, Nghiêm Tu một thân đồ trắng đi theo phía sau, người nọ vóc người cao hơn hắn một chút, mặc đồ trắng ủng đen, trên mặt không có biểu cảm gì, Thẩm Thanh Yến không thích tên lạnh lùng này, từ dưới mặt cỏ bắt được một con ốc sên đang bò thong thả, cầm trên tay.

“Yến nhi, đây là Tiểu Tu, về sau, nó đó là huynh trưởng của con.” Thẩm phụ giữ chặt tay Thẩm Thanh Yến, lại kéo Nghiêm Tu, Thẩm Thư Nghiên thời trẻ sinh một trận bệnh nặng sau đó quanh năm cần phải uống thuốc, cho nên người có vẻ rất gầy gò, ngay cả tay cũng hơi lạnh. Ông kéo Nghiêm Tu đến trước mặt Thẩm Thanh Yến, nâng tay áo khụ hai tiếng.

Thẩm Thanh Yến ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Tu buông xuống, đứa trẻ kia cúi đầu, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo lạnh lẽo như băng sương, khi đó Thẩm tiểu thiếu gia còn chưa hiểu hàm nghĩa của huynh trưởng, chỉ cảm thấy người này lạnh như băng không vui, muốn chọc y một cái, vì thế hắn cười lộ ra một hàm răng trắng, vươn tay, “Chào huynh trưởng.”

Nói xong kéo tay Nghiêm Tu ra, để con ốc nhỏ mềm mềm trơn nhẵn kia vào trong lòng bàn tay Nghiêm Tu, sau đó nhanh như chớp chạy đi.  

Thầm lão gia ở phía sau hô hai tiếng, hắn cũng làm lơ nghe không thấy, một lát liền chạy không thấy bóng dáng.   

Đối ngoại, Thẩm lão gia chỉ nói Nghiêm Tu là con của thân thích gửi nuôi ở Thẩm gia, nhưng đối với Nghiêm Tu và Thẩm Thanh Yến, ông gần như đều đối xử bình đẳng. Sau khi y tới, trở thành đại thiếu gia Thẩm phủ, Thẩm Thanh Yến vẫn cứ là tiểu thiếu gia, hai người ngồi cùng bàn ăn, cùng đến học đường đọc sách, có đôi khi Thẩm lão gia rảnh rỗi ra ngoài, cũng sẽ mang theo hai người đi cùng, ông quả thật đối xử bình đẳng, nhưng lúc đó Thẩm Thanh Yến tuổi còn nhỏ, lại coi Nghiêm Tu là một người ngoài không thân thiện, hắn chia yêu chiều của cha mẹ với y, không chỉ mặc quần áo giày vớ giống hắn, ngay cả bánh kẹo hoa quế mình thích ăn nhất, cũng phải chia cho y một nửa, Thẩm thiếu gia không còn là duy nhất, mất mát trong lòng tất nhiên là có.

Cho nên thái độ đối với Nghiêm Tu, cũng đặc biệt ác liệt.

Một ngày nọ, Thẩm Thanh Yến từ bên ngoài trở về, vừa hay nhìn thấy hạ nhân cầm mấy bộ quần áo mới đi tới chỗ ở của Nghiêm Tu.

“Ngươi đứng lại.” Thẩm Thanh Yến đi qua.

“Tiểu thiếu gia.” Gia phó kia cúi đầu hành lễ, Thẩm Thanh Yến nhìn gã bưng đồ đạc, “Đây là phụ thân đưa cho tên kia?”

Hạ nhân không dám nói lời nào, gật gật đầu.

“Bộ này bổn thiếu gia thích, lấy đây.” Thẩm Thanh Yến kéo bộ trường bào màu xanh ngọc trên mặt xuống khoác lên vai.

“Nhưng… Nhưng đây là lão gia cho đại thiếu gia.”

“Cái gì lớn nhỏ, bổn thiếu gia muốn chính là của bổn thiếu gia.” Thẩm Thanh Yến cau mày, đột nhiên lại giơ tay cầm lấy giày trên khay.

Hạ nhân kia không biết hắn muốn thế nào, chỉ cúi đầu, lấy khóe mắt lén nhìn Thẩm Thanh Yến.


trướctiếp