Mênh Mông Venezia

Chương 2: Chương 1-2


trướctiếp

Anh ta gọi lại rất nhanh: “Your colour?”

Ôn Hoài Diễu nghe được không khỏi buồn cười, anh ta hẳn không biết, ở Trung Quốc nếu hỏi như vậy, vấn đề bản thân mặc màu gì, nhất định là màu của bra hoặc quần lót.

Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, vì để tiện đi du lịch nên một thân màu tối: “Dark blue.”

Đầu bên kia không nói chuyện, chỉ nghe thấy âm thanh anh ta thở hổn hển lại có chút thô, rõ ràng là đang chạy ngược xuôi.

Cô đoán anh đang vội vàng chạy lên cầu.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, bọn họ vốn không quen biết, trước nay chưa từng gặp qua, nghe tiếng anh ta vì chạy vội mà thở dốc, cùng với âm thanh càng ngày càng giống tiếng đàn accordion, biết anh ta đang tới gần cô.

Con người có lúc là loại động vật cảm giác nghi thức như vậy.

Nếu đến nơi nhìn thấy chủ nhà, vậy chẳng có cảm giác kỳ lạ gì.

Nhưng trong tình huống lớn tiếng doạ người thế này, ngược lại khiến cô có chút khẩn trương đối với sự xuất hiện của anh ta.

Ôn Hoài Diễu có chút không tự nhiên mà vuốt tóc hai bên.

Theo bản năng mà quanh lại nhìn xung quanh, không biết anh ta sẽ xuất hiện từ góc đường nào.

Rốt cuộc cô cũng không hỏi anh mặc quần áo màu gì.

Cô đi ngược hướng nhà ga, theo hướng trung tâm chính đi về phía đầu cầu nhưng vì bị nước cản lại, cô không đi đến cuối, đứng ở hai ba bậc thang phía trên chờ anh.

Lúc này cô mới ý thức được bản thân vướng víu cỡ nào, che dù, kéo vali, nếu không phải chủ nhà tới đón cô, với việc lội nước mò đường, muốn rảnh tay để nhìn bản đồ trên di động, chỉ sợ là chuyện rất khó.

Ôn Hoài Diễu nghe trong điên thoại, thanh âm giữa bọn họ càng lúc càng tương đồng, rốt cuộc anh ta trầm giọng nói: “Ok, I see you.”

Giây tiếp theo anh ta cúp điện thoại.

Cô có chút mịt mờ nhìn về phía đầu đường, cũng không thấy có người đang cầm điện thoại.

Cô còn đang suy nghĩ có phải anh tìm nhầm người, đang muốn gọi điện thoại lại.

Tay kéo vali bị trượt, cô quay đầu liền thấy một người đàn ông mặc áo mưa đứng trên cô một bậc thang, nhận lấy vali của cô.

Thì ra anh đi từ hướng ngược lại.

Anh nhìn thấy biểu tình của Ôn Hoài Diễu có chút kinh ngạc, anh mím môi, duỗi tay lưu loát kéo mũ áo mưa ra sau, lộ ra cả khuôn mặt.

Cùng với động tác kéo mũ, anh khẽ nâng cằm lên một chút.

Không đội mũ áo mưa nên mặt anh lập tức bị nước mưa hắt vào, tướng mạo của anh không phải người thuần da trắng, nhưng chiếc cằm lại rắn rỏi nổi bật hơn hẳn, ở giữa có đường rãnh cực kỳ cuốn hút, một giọt nước mưa thuận theo đó chảy khỏi cằm anh, chỉ là giọt nước ấy chưa kịp rơi xuống thì đã có giọt nước khác chảy xuống chen chỗ.

Anh mở miệng: “I am...”, anh làm động tác gọi điện.

Giọng nói của anh so với trong điện thoại có chút không giống nhau.

So với trong tưởng tượng của Ôn Hoài Diễu thì trẻ hơn một chút, chẳng qua vô cùng trầm ổn đúng mực.

Thực tế, từ ngũ quan của anh có thể nhìn ra được, anh rất trẻ tuổi, nhiều nhất là 20 tuổi, nhưng quá giống lão cán bộ nghiêm túc.

Ôn Hoài Diễu đoán anh hẳn là con của chủ nhà.

Ôn Hoài Diễu muốn nhắc anh đội mũ lên rồi nói tiếp.

Tóc của anh màu nâu đậm, mái tóc mềm mại, vì trước đó đội mũ mà hơi lộn xộn, ngũ quan của người nước ngoài chính là có chỗ lợi này, dù đầu tóc lộn xộn cũng mang lại cảm giác rất ưu nhã.

Nước mưa khiến tóc mái trên trán anh bết lại, ướt đẫm, dính ở trán, nước theo hàng lông mi dài nhỏ xống.

Cô vừa muốn mở miệng, anh liền chủ động duỗi tay: “Giorgio!”

Bàn tay người nước ngoài rất to, tay Ôn Hoài Diễu so với tay anh, giống như tay trẻ con vậy.

Trên tay anh có chút nước, nhưng vô cùng ấm áp.

Anh không phải kiểu quý tộc phương Tây, nhưng lễ tiết của anh rất đúng mực, lúc bắt tay còn hơi nghiêng người thể hiện tôn trọng phái nữ, đôi mắt xanh xám lịch sự chăm chú nhìn cô.

Ôn Hoài Diễu nghe phát âm giống “George” trong tiếng anh, lại sợ gọi sai, nghi ngờ lặp lại lần nữa, nhận được cái gật đầu khẳng định từ anh.

Cô cũng tự giới thiệu, suy xét đến đối phương của mình là người nước ngoài mà nói tên.

“Wen.”

Giorgio hiểu rõ gật đầu: “I know, miss Wen.”

Anh thả tay xuống, lấy áo mưa trong tay mình ra, một tay nhấc vali màu đỏ của Ôn Hoài Diễu, ý bảo cô xuống cầu.

Vừa nãy nước dâng cao nửa bậc, giờ đã qua một bậc rồi.

Hiển nhiên nước dâng rất nhanh.

Lúc này cô mới nhớ bản thân mang giày thể thao, nhìn nước đục ngầu, chỉ có thể bấm bụng bước xuống.

Giorgio giữ chặt tay cô: “You can...” anh ta làm động tác ý bảo cô xắn ống quần lên.

Ôn Hoài Diễu làm theo, anh đã đứng ở trong nước chờ cô, đem vali của cô nhấc cao lên.

Anh mang ủng đi mưa, sau áo mưa là chiếc quần dài màu lá gồi nhét trong ủng, dễ thấy dưới lớp quần dài là cặp đùi săn chắc của anh. Ủng là phát minh của người ngoại quốc, quả nhiên với dáng dấp của người ngoại quốc mới phát ra được phong vị của nó, một sĩ quan đi đôi ủng này, tuỳ tiện cũng có thể toát lên vẻ kiên cường và bất kham.

Ôn Hoài Diễu xắn ống quần lên đến cẳng chân, cái cảm giác bị nước tràn vào chân rất không dễ chịu, nước biển lạnh lẽo, giày và vớ đều ướt đẫm.

Cô cảm giác được trên đùi của mình nháy mắt nổi lên một tầng da gà.

Bởi vì cô không nhìn thấy đường, sợ giẫm phải thứ gì nên đi rất cẩn thận, Giorgio mang vali đi cách cô vài bước, mỗi lần bước đi là bọt nước lại văng tung toé.

Anh quay đầu thấy cô còn đang chậm rãi dạo bước, ngữ khi nôn nóng giục cô nhanh một chút. Có thể anh nhận ra thái độ của mình không tốt nên giải thích một chút, đại ý là phía trước nước càng sâu hơn, nếu không nhanh lên, anh khoa tay múa chân một chút, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ cao tới eo của anh.

Ôn Hoài Diễu nhìn phần eo của anh, ước chừng đến ngực cô. Cô thử tưởng tượng một chút, nước biển ngập đến ngực, cổ họng của cô bất giác nghẹn lại, cảm thấy hít thở không thông, liền ngẩng đầu nhìn anh.


trướctiếp