Chuyên Gia Theo Dõi

Chương 21


trướctiếp

Mãi đến lúc chạng vạng Kim Trạch mới xuống núi cùng Cao Á Lâm, mẹ Nghiêm ngồi trong sân chờ hai người nãy giờ, bà có chút bối rối nắm tay đứa con trai út đứng chờ, thấy Kim Trạch trở về liền ấp úng nói: “Mẹ nấu mì…”

Lúc ở trên núi Kim Trạch ăn bánh ngọt no căng rồi, đến tận bây giờ vẫn chưa tiêu hóa hết, nhưng vì thấy ánh mắt trông chờ của mẹ Nghiêm và em trai nên cậu liền gật đầu: “Vâng, vào ăn cơm đi.”

Cậu muốn giúp bày bát đũa liền bị mẹ Nghiêm cản lại, hai tay Tưởng Diêu cẩn thận bê bát mì đi ra, khi đến trước mặt cậu liền cười nói: “Chúc mừng sinh nhật anh trai! Chúc anh sức khỏe dồi dào, ngày nào cũng vui vẻ!”

Kim Trạch hơi mở to mắt nhìn.

Tưởng Diêu đặt bát mì lên bàn, còn chỉ cho anh hai mình biết: “Cây xúc xích kia do em cắt á, em còn nấu trứng lòng đào* nữa cơ!”

(*荷包蛋:

)

Kim Trạch cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện hóa ra lại là một bát mì trường thọ.

Kim Trạch ngây người cả buổi, Tưởng Diêu thấy cậu không có phản ứng gì liền có chút không yên quay đầu nhìn mẹ mình, mẹ Nghiêm căng thẳng nắm chặt ngón tay, nói: “Vốn, vốn dĩ nấu xong hồi trưa, nhưng hai đứa không về, mẹ còn tưởng hai đứa đi rồi.”

Hốc mắt Kim Trạch hơi chua xót, trong lòng trăm vị xen lẫn, thì ra mẹ không hề quên sinh nhật mình. Cậu giống một đứa trẻ vừa được cho một viên kẹo liền quên hết tất cả những đau khổ, chút oán hận không thể nói ra biến thành đám mây không nhẹ không nặng lắc lư trong trái tim cũng không có chỗ đặt chân trong lòng cậu đã lâu, cuối cùng nó cũng chậm rãi tiêu tán.

Kim Trạch vô thức quay đầu lại nhìn người đàn ông đứng phía sau, thân hình Cao Á Lâm cao lớn im lặng đứng ở nơi đó, giống như một cây gậy Như Ý*.

(*raw: 定海神珍: Nguyên bản gậy Như Ý được gọi là “Định hải thần trân” (定海神珍), các bản về sau sửa thành “Định hải thần châm” (定海神針). Cây gậy ban đầu được mô tả là một trụ sắt dài hai trượng, rộng cả ôm. Chỉ khi con khỉ nâng lên và cho rằng cây gậy cần phải nhỏ hơn thì cây gậy liền theo ý nó mà thu bé lại.)

“Cảm ơn.” Kim Trạch liếm khóe miệng, xoa đầu em trai rồi nói với mẹ Nghiêm: “Mẹ.”

Mẹ Nghiêm hơi sửng sốt, sau đó hốc mắt bà lập tức đỏ lên, cắn răng không lên tiếng.

Không ai có thể cảm nhận được, cho dù là Cao Á Lâm cũng không thể cảm nhận những thăng trầm và khoảng cách không thể vượt qua mà hai mẹ con đã cùng nhau bước đi, những xích mích và tranh chấp tích tụ giữa hai người thậm chí là cả những vết thương không thể tha thứ cho nhau—— Có lẽ sau này cũng rất khó để tha thứ nhưng có thể đổi qua một cách khác là nhẹ nhàng cất chúng vào một góc nào đó trong trái tim mình, về sau đừng dễ dàng lấy nó ra.

Có lẽ đây là món quà duy nhất mà thời gian có thể tặng cho họ.

Bốn người cùng nhau yên lặng ăn cơm, mẹ Nghiêm làm một cái bánh trứng, cắm một cây nến nhỏ lên trên coi nó như bánh sinh nhật.

Kim Trạch nhắm mắt cầu nguyện—— thật ra cậu không có nguyện vọng nào nhất định phải cầu thần hết, từ nhỏ cậu đã không còn hy vọng vào người khác, cho dù đó có là thần.

Nhưng lần này, cậu muốn ước một nguyện vọng cho gia đình mình, đó nguyện vọng chỉ có thể gửi gắm cho huyền học*, nhưng cũng chỉ là một vài từ đơn giản: cơ thể khỏe mạnh.


trướctiếp