Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 8: Ôn Vãn Tịch


trướctiếp

Trên đỉnh Thiên Sơn có bốn cái đình viện lần lượt nằm ở phía Đông, Nam, Tây, Bắc, Tây viện là nơi ở của người Vũ thành và Thiên Sơn phái, còn Đông viện là của người Thái Hư môn, Nguyên Chân môn cùng một đám đạo sĩ Đạo giáo thích nói chuyện đạo lý đao to búa lớn.

Có điều những đạo sĩ này có thể kết hôn và sinh con, miễn là họ không làm chuyện thương thiên hải lí, thì họ không khác gì những nhân sĩ bình thường trong giang hồ, chỉ khác là họ có nhiều quy tắc và luật lệ cứng nhắc hơn.

Tống Kỳ nhìn Từ Ngạn mặt mày như ngọc, bất giác cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi: "Nói quá sự thật."

Những người mà cô chán ghét, dù dáng dấp có đẹp đến mấy, thì cũng là xấu xí.

Tống Thiên Tinh cười cười, chỉ cảm thấy yêu cầu của em gái mình rất cao, cũng không nói thêm lời nào, Từ Ngạn này dù sao cũng không có quan hệ gì với hắn.

Hai anh em đang định bụng trở lại Bắc viện, nhưng lại gặp người của Vũ thành. Người Vũ thành một thân trang phục tinh xảo màu đen, biểu tượng ngọn lửa được thêu bởi sợi tơ vàng, tượng trưng cho linh hồn bất diệt, tràn ngập khí khái anh hùng. Chỉ là, tại sao người Vũ thành lại xuất hiện trên con đường từ Đông viện đi Bắc viện?

Có hai người đi tới, là hai người đàn ông, cả người đều nghiêm nghị, khác hẳn đám nhân sĩ giang hồ đang nói cười ở bên đường, dường như bọn họ đang sắp sửa chấp hành nhiệm vụ nào đó, vội vã đi ngang qua đám đông bên người.

Tống Kỳ và Tống Thiên Tinh nhường đường cho hai người, nhìn hai người nọ, tim Tống Kỳ đập thình thịch, cảm giác khoảng cách với hắc nguyệt quang trong lòng càng ngày càng gần. Tuy nhiên, hướng mà hai người kia đang đi tới đúng là Bắc viện của bọn họ, chẳng lẽ Bắc viện đã xảy ra chuyện?

Tống Thiên Tinh và Tống Kỳ liếc mắt nhìn nhau, lập tức đi theo bước chân hai người kia trở lại Bắc viện. Tống Kỳ nhớ rằng trước khi Đại hội anh hùng thiếu niên bắt đầu, cũng không có chuyện bất chính kì lạ nào xảy ra, mục đích của hai người này đến Bắc viện là gì?

Tống Kỳ rất nhanh đã nhận được câu trả lời, hóa ra hai người kia đi mời Dụ Minh Thuận chưởng môn Thần Kiếm môn qua nói chuyện, nhưng Dụ Minh Thuận không có ở đó, vì vậy cả hai chỉ có thể quay trở lại Tây viện. Tống Kỳ nhớ Vũ thành và Dụ Minh Thuận không có qua lại gì, nhưng Ôn Vãn Tịch mời Dụ Minh Thuận qua, rốt cuộc để làm gì?

Tống Kỳ nghĩ không ra, cũng không nghĩ nữa, Đại hội anh hùng thiếu niên sẽ bắt đầu vào ngày mốt, đến lúc đó các cuộc tuần tra trên đỉnh Thiên Sơn sẽ càng nghiêm ngặt hơn, sẽ càng khó khăn hơn để cô xuống tay với Từ Ngạn.

"Ca, ta tự đi dạo nhé, sẽ trở về sớm!"

Tống Thiên Tinh còn chưa kịp phản ứng, Tống Kỳ đã nhanh chân bỏ chạy, có kêu lại cũng vô dụng. Tống Thiên Tinh nhìn bóng lưng của Tống Kỳ, lắc đầu cười khổ, cũng không biết con bé này có gieo ra mầm tai họa nào không.

Thôi, Tống Thiên Tinh biết mặc dù Tống Kỳ thích gây rối, nhưng cô tự có chừng mực.

Tống Kỳ đi thu thập tin tức tình báo, phát huy hội chứng Social Bull X* của mình ở thế giới này, nghe ngóng xem người Thái Hư môn thường luyện võ ở đâu.

Đại khái danh tiếng của Từ Ngạn thực sự không nhỏ, chỉ cần cô hỏi về Thái Hư môn, những người đó nhất định sẽ đem Từ Ngạn treo ngay miệng, luôn kể lể thêm một số chuyện bên lề, thậm chí còn nổi tiếng hơn chưởng môn Thái Hư môn. Thái Hư môn đến đỉnh Thiên Sơn sớm hơn Thần Kiếm môn một ngày, thường luyện võ trong khu rừng phía sau Đông viện.

Trong rừng có một bãi đất trống, được cố ý khai phá cho mọi người luyện võ. Nghe nói mặc dù thiên phú Từ Ngạn không cao, nhưng rất chăm chỉ, luôn luyện tập thêm mỗi đêm. Vào ngày đầu tiên đến đây của Thái Hư môn, có nữ đệ tử của các môn phái khác đến nhìn trộm Từ Ngạn luyện võ, sau khi bị Từ Ngạn phát hiện, liền nhờ người phụ trách của đỉnh Thiên Sơn giải quyết thỏa đáng một phen.

Hiện tại, hẳn là sẽ không có nữ đệ tử đi nhìn trộm nữa.

Không có là được, Tống Kỳ nghĩ rằng với khinh công của mình, tất nhiên có thể lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào nơi đó. Sau khi hạ quyết tâm, Tống Kỳ liền quay trở lại Bắc viện, vấn đề lớn nhất bây giờ không phải là Từ Ngạn, mà là tối nay làm sao tránh được Bạch Lạc Âm trốn ra ngoài.

Bạch Lạc Âm và cô là hai người nữ duy nhất đi cùng Thần Kiếm môn, hai người các nàng đương nhiên ở cùng một phòng, nhưng với tính cảnh giác của Bạch Lạc Âm, cô làm sao trốn đi dưới mí mắt nàng?

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Thấy Tống Kỳ ngẩn người nhìn ngọn nến, lúc đầu Bạch Lạc Âm cũng không muốn hỏi han, nhưng nàng có chút lo lắng cho trạng thái của người này, cảm thấy gần đây người này có gì đó không ổn.

"Nghĩ bữa sáng ngày mai sẽ ăn gì."

Bữa sáng ăn gì, bữa trưa ăn gì, bữa tối ăn gì, đây là những vấn đề phiền não thường ngày của Tống Kỳ, nhưng bây giờ cô không phải đang nghĩ chuyện này, mà là đang nghĩ rốt cuộc chừng nào Bạch Lạc Âm mới đi ngủ.

Hôm nay bận bịu cả một ngày, lúc trở về ăn cơm, trời đã nhá nhem tối. Cô ở trong phòng ngẩn người hồi lâu, Bạch Lạc Âm thì đang đọc sách, tựa hồ không có ý định nghỉ ngơi.

Làm ơn, mau đi nghỉ ngơi đi, cô còn phải ra ngoài đánh người!

"Ngươi nghĩ ra chưa, ta muốn đi ngủ."

"Nghĩ ra rồi nghĩ ra rồi, đi ngủ!"

Tống Kỳ thổi tắt ngọn nến, vút một cái chui vào trong ổ chăn. Bạch Lạc Âm hơi sửng sốt, cảm thấy người này biến hóa quá nhanh, giây trước còn ngây người, giây sau đã tinh thần sáng láng mà chui vào ổ chăn?

Tinh thần sáng láng?


trướctiếp