Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 28: Đừng động vào nàng


trướctiếp

"Hắn nên là tên tra nam trong bông giấu kim mới đúng."

Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, Tống Kỳ dường như nhận ra được trọng điểm gì đó. Năm đó bởi vì Từ Ngạn sợ Vũ Dã, cho nên đã phản bội Ôn Vãn Tịch, nhưng như thế cũng không đến mức trong bông giấu kim!

"Giữa các ngươi còn có hiềm khích gì?"

Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ, khóe miệng cười như không cười, cũng không lập tức trả lời thắc mắc của Tống Kỳ. Cái nhìn này khiến Tống Kỳ khiếp sợ, Ôn Vãn Tịch phảng phất như đang nói cho cô: Ngươi đã hỏi quá nhiều, người biết quá nhiều thường không có kết cục tốt đẹp.

Tống Kỳ rụt cổ một cái, mắt nhanh trí cụp xuống rồi lại lén nhìn Ôn Vãn Tịch một chút: "Được rồi, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta vẫn chưa hỏi gì cả!"

Dù sao Trình Doanh nói một tháng sau có thể tiếp được ba mươi chiêu của hắn, hắn liền kể cho mình nghe một số chi tiết bị giấu đi năm đó, không cho hỏi thì không hỏi vậy.

Tống Kỳ không nhìn Ôn Vãn Tịch nữa, mà là bước đến trước cây cột, muốn rút cây ngân châm kia ra, nhưng cây ngân châm ghim vào trong cột giống như đã bén rễ, không nhúc nhích tí nào.

Được rồi, nội lực của cô vẫn còn sử dụng được mà ta, cây ngân châm này rõ thật là, có làm thế nào cũng không rút ra được.

"Không cần rút ra."

Ôn Vãn Tịch bật cười vì sự ngốc nghếch của Tống Kỳ, cây châm này có thể bức nó bật ra bằng cách sử dụng nội lực đánh vào cây cột, nhưng người này lại sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất.

Người này có lúc rất thông minh, có lúc lại rất ngốc nghếch.

"Ngươi nên trở về rồi."

Ôn Vãn Tịch thường sẽ không giữ người lại trong phòng này, Tống Kỳ có thể ở lại đây nghỉ ngơi một lúc, đã xem như là ngoại lệ.

"Vậy cây châm này... được được được ta đi."

Tống Kỳ cảm thấy người phụ nữ này quả thật là, bất đồng ý kiến một cái là lạnh lùng nhìn người ta, còn mang theo cảnh cáo rõ ràng như thể sợ người ta không biết nàng sẽ giết người vậy.

Tống Kỳ đang định bước ra khỏi phòng thì giống như nghĩ đến chuyện gì, lại dừng bước: "Ôn thành chủ, cảm ơn rượu của ngươi, uống rất ngon."

Tống Kỳ nói xong liền chạy đi nhanh như chớp, như sợ bản thân đi chậm một bước là Ôn Vãn Tịch sẽ trừng mình. Ôn Vãn Tịch nhìn bước chân nhanh nhẹn thoải mái lúc rời đi của người kia, bỗng nhiên có chút xuất thần.

Người này, nói sợ nàng cũng là thực sự sợ, nhưng nói không sợ, cũng là thực sự không sợ.

Quá kỳ quái rồi.

Tống Kỳ chuẩn bị xuống lầu để rời đi, nào ngờ vừa định xuống lầu lại suýt chút nữa đụng phải người đang đi lên lầu. Cũng may thân pháp của cô không tệ, lách mình một cái tránh va chạm với người đối diện, mà người kia gần như theo phản xạ có điều kiện ôm lấy eo của cô, hai người đứng ở đầu cầu thang ngơ ngác nhìn nhau.

Đây là tình tiết gặp gỡ máu chó trong phim thần tượng gì đây?

Hồ Đồ: [Khiếu nại này còn rất đúng chỗ.]

Tống Kỳ nhìn người trước mắt, mái tóc dài buông xõa tùy ý, khuôn mặt được đánh phấn nhẹ, tô phấn mắt màu đỏ nhạt, phác thảo dung mạo nàng càng thêm duyên dáng quyến rũ. Có lẽ đang là mùa hè, nàng ăn mặc rất mát mẻ, một thân quần áo vải tuyn mỏng, để lộ một mảng phong cảnh lớn trước ngực, ừm... là mát mẻ quá rồi.

Xinh đẹp là xinh đẹp thực sự, lẳng lơ cũng là lẳng lơ thực sự.

Vừa xinh đẹp vừa lẳng lơ, trên người còn thoang thoảng hương hoa lê, trong sách chỉ có một người.

"Ninh cô nương?"

Ninh Vân Mộng sửng sốt, cô gái nhỏ chưa từng gặp mặt trước mắt này lại có thể nhận ra nàng? Ninh Vân Mộng mỉm cười buông Tống Kỳ ra, ngón tay được sơn màu đỏ từ bên eo dần dần di chuyển lên trên, cho đến khi phủ lên mặt Tống Kỳ.

"Thật là một cô gái nhỏ xinh đẹp, chi bằng ở lại, cùng tỷ tỷ uống một chén rượu?"

Tống Kỳ: "...?"

Đây không phải Ninh cô nương mà cô biết, Ninh cô nương trong sách có bao nhiêu lãnh đạm đối với Tống Thiên Tinh cô biết rất rõ ràng, làm sao bây giờ còn động tay động chân với mình?

Tống Kỳ tránh khỏi tay của Ninh Vân Mộng: "Ninh cô nương, ngươi buông ta ra trước đã."

Ninh Vân Mộng lúc này một tay ôm eo cô, một tay muốn chạm vào mặt cô, nếu không nhờ ngoại hình xinh đẹp của nàng, Tống Kỳ đã hét lên một tiếng "sàm sỡ" rồi.

Hồ Đồ: [Đây là thế giới của nhìn nhan sắc mà làm việc sao?]

Tống Kỳ: [Đúng vậy không sai.]

"Ngươi còn không buông tay, thì đừng trách ta thô lỗ."

Tống Kỳ thấy Ninh Vân Mộng không có ý muốn nhượng bộ, liền mở miệng cảnh cáo nàng, nhưng Ninh Vân Mộng cong mi mắt, không những không buông ra, trái lại càng cười đến vui vẻ.

"Ngươi sẽ thô lỗ với ta như thế nào? Đánh ta sao? Hay là ngươi muốn cùng ta..."

Tống Kỳ hít sâu một hơi, dùng một chút lực vừa khéo đánh vào cổ tay của Ninh Vân Mộng, tránh thoát khỏi trói buộc của Ninh Vân Mộng, lại không đến mức làm cho thân hình của Ninh Vân Mộng không vững mà ngã về phía sau.

Không không không, đây không phải Ninh cô nương mà cô biết, nhất định là có hiểu lầm gì đó.


trướctiếp