Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 23: Huyết y công tử


trướctiếp

Phó bản Đại hội anh hùng thiếu niên đã kết thúc, dọc đường đi Tống Kỳ có tâm trạng không tệ, thỉnh thoảng còn sẽ cầm bầu hồ lô nhỏ đeo bên hông lên nhấp một ngụm rượu.

Bởi vì cô đã từng say xỉn đến ngã ngang ngã dọc trước đó, Tống Thiên Tinh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm cả một đường không cho cô uống nhiều. Bản thân Tống Kỳ cũng có chừng mực nên đương nhiên không uống quá nhiều, rượu trong bầu hồ lô nhỏ cũng không mạnh, chua chua ngọt ngọt, còn mang theo mùi vị đậm đà, thực sự uống rất ngon, nhưng cô cũng sợ sau này không còn để uống nữa nên phải để dành một ít.

Tống Kỳ nhớ rõ, trong sách sau khi đoàn người Thần Kiếm môn xuống núi và đi một mạch về phía Nam sẽ đến Ly thành vào lúc hoàng hôn. Tại Ly thành, bọn họ gặp lại người của Phi Hoa tông, còn gặp phải người của Ma giáo Huyết Liên giáo, tình cảm giữa nam nữ chính cũng chầm chậm được hâm nóng ở Ly thành.

"Chúng ta nghỉ ngơi ở quán trọ này đi!"

Giọng nói của Dụ Minh Thuận cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Kỳ, nhìn quán trọ Ly thành ở trước mắt, những ký ức trong sách đều ùa về trong đầu. Điểm này không thay đổi, Dụ Minh Thuận vẫn đưa mọi người đến nghỉ ngơi tại quán trọ Ly thành này như cũ, bọn họ cũng gặp được đoàn người Phi Hoa tông tại quán trọ Ly thành này.

"Hóa ra Băng sư huynh cũng ở đây."

Dụ Minh Thuận nhìn thấy đám người Phi Hoa tông đang ăn cơm trong đại sảnh liền dẫn đầu đi qua chào hỏi, Băng Kỳ vừa nhìn thấy họ cũng ngay lập tức tiến lên nghênh đón.

"Xem ra chúng ta rất có duyên nhỉ Dụ huynh."

Nhìn bộ dáng hai người khách khách sáo sáo, Tống Kỳ suýt chút nữa bật cười cho cái duyên phận chó má này. Phi Hoa tông và Thần Kiếm môn đều ở phía Nam của Thiên Sơn, sau khi xuống núi đi về phía Nam thì Ly thành chính là con đường nhất định phải đi qua, mà ở Ly thành thì quán trọ này là quán trọ lớn nhất, có khách sáo cũng đừng chiếu lệ như vậy được không?

Tống Kỳ thực sự không đủ kiên nhẫn để nghe màn chào hỏi của hai người, ánh mắt di chuyển một vòng thì nhìn thấy Băng Nhàn, ánh mắt của nàng ấy vẫn luôn dừng ở vị trí bên cạnh cô, đó là...

Tống Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Lạc Âm đang tập trung nhìn thẳng về phía trước, tư thế cứng nhắc y chang tính cách của nàng.

Trong nguyên tác, nữ chính là một người có tâm hồn tự do không bị câu thúc gò bó, nàng ấy sẽ theo đuổi những gì mình thích, cũng như làm những gì bản thân cho là đúng, không chỉ là phụ kiện trang trí trên người nam chính, bởi vậy ở trong mắt cô Băng Nhàn vẫn luôn là một người phụ nữ độc lập, có tư tưởng phóng khoáng tự do.

Sau khi quen biết với Tống Thiên Tinh, mặc dù nàng ấy cũng sẽ xoắn xuýt vây quanh Tống Thiên Tinh, thế nhưng chuyện bản thân muốn làm, những trách nhiệm mà bản thân nên hoàn thành cũng không hề bị bỏ lại phía sau, đây chính là sức hút của nhân vật này.

Tuy nhiên, Băng Nhàn bây giờ giống như có phần không thích hợp, bởi vì ánh mắt nóng bỏng của nàng ấy, dường như không dừng ở trên người Tống Thiên Tinh, mà là Bạch Lạc Âm...

Trước đó đã cảm giác được có bong bóng hồng phấn giữa hai người các nàng, chẳng lẽ tâm tư Băng Nhàn giờ đây đã đặt trên người Bạch Lạc Âm?

[Có lẽ tao không phải mắt hủ nhìn người, Băng Nhàn giờ đây là thực sự buê đuê thì phải?]

Hồ Đồ: [Nói chuyện buê đuê thì không nói nữa, cảm ơn.]

Tống Kỳ: [...]

Tống Kỳ cạn lời, Hồ Đồ thực sự là vừa bịp bợm vừa làm người ta phát cáu.

Cuối cùng cũng đợi được hai ông lão chào hỏi xong, đệ tử Thần Kiếm môn lúc này mới ngồi xuống, gọi một ít thức ăn đơn giản, lót một chút dạ dày của mình.

Ngay tại lúc các đệ tử của Thần Kiếm môn và Phi Hoa tông vừa ăn uống vừa trò chuyện, ngoài cửa có hai người bước vào, thu hút sự chú ý của mọi người trong quán trọ.

Người đi phía trước mặc y phục màu đỏ, tóc dài bồng bềnh xõa xuống, tay cầm quạt xếp, làn da trắng nõn ốm yếu, tư thái mê người. Có điều, người này là một gã đàn ông, ngũ quan tuấn tú lại còn trang điểm, mỗi bước đi như có hoa sen nở rộ dưới chân, còn mềm mại xinh đẹp hơn cả phái nữ.

Theo sau hắn là một người đàn ông mặc đồ đen, nhìn dáng vẻ, là một tên tùy tùng.

Huyết y công tử Cố Khinh Phong, Hữu hộ pháp của Huyết Liên giáo, người đàn ông xinh đẹp quyến rũ nhất toàn bộ quyển truyện, không có người thứ hai. Hắn lẳng lơ và quỷ quái, tính tình vô cùng thẳng thắn, thích hay không thích đều sẽ nói thẳng, võ công rất cao, đắc tội không ít người, nhưng không có ai có thể lấy mạng hắn.

Kết cục của hắn là bị Tống Thiên Tinh đánh bại, từ đó quy ẩn giang hồ, không bao giờ nhìn thấy tung tích của hắn nữa.

Tống Kỳ nhìn Cố Khinh Phong, nháy mắt chết lặng, cô không bao giờ nghĩ đến một người đàn ông lại có thể lớn lên xinh đẹp quyến rũ dễ nhìn như vậy, Cố Khinh Phong trang điểm, cũng có thể xem là sắc đẹp khuynh thành.

Nhất thời, bầu không khí trong quán trọ đột nhiên đông cứng lại, tiếng cười cười nói nói lập tức biến thành trầm mặc, toàn bộ đều nhìn về phía Hữu hộ pháp của Ma giáo, nắm chặt vũ khí trong tay.

"Vừa rồi không phải còn rất náo nhiệt sao? Sao lại đột nhiên yên tĩnh thế?"

Âm thanh của Cố Khinh Phong trầm thấp lại mang đầy từ tính, giọng nói mềm mại, ngữ khí dịu dàng, Tống Kỳ nghe xong, chỉ có thể cảm thán một câu: Đây nhất định là ông tổ ngành buê đuê.


trướctiếp