Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập

Chương 5: Thế giới thứ nhất


trướctiếp

Phó Ngôn lạnh lùng nhìn cô một cái, thu lại nụ cười, hờ hững giấu con thỏ nhỏ đi.

Nữ sinh bị ánh mắt đáng sợ kia của anh dọa, sắc mặt có chút trắng bệch, ngượng ngùng quay mặt đi, nhịn không được lầm bầm: "Không nói thì thôi, cần gì phải keo kiệt như vậy!" Có gì hay đâu.

Tính tình quái gở như vậy, khó trách không ai muốn lại gần anh ta.

*

Sau khi tan học, Ôn Viễn hình như có việc gấp nên cùng mấy đứa đàn em đã sớm rời đi. Cố Từ vốn muốn ở lại trường học thêm một lát, bởi vì cấp ba đã bắt đầu, lúc này có thể không cần tan về sớm như vậy, nhưng các vệ sĩ lại khuyên cậu, nói rằng Cố Trạm thiếu gia chắc đã ở bên ngoài chờ cậu. Hôm nay là thứ Sáu, trường sẽ tan học sớm hơn nửa tiếng.

Cố Từ cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ chính là hẹn gặp nhau ở cổng trường, không phải Cố Trạm trực tiếp tới lớp tìm cậu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, thấy vệ sĩ đã xách cặp cho mình, cậu liền chuẩn bị rời khỏi lớp.

Phó Ngôn nhìn thấy bóng dáng cậu rời đi, nghĩ đến con thỏ giấy nhỏ đã gấp xong kia, anh lấy từ trong hộp bút ra, đang định đi lên.

Mới đi được nửa đường đã bị người chặn lại, Cố Trạm từ cửa sau đi vào, vừa vặn tách khỏi Cố Từ đã rời khỏi cửa trước. Ánh mắt anh ta bình tĩnh rơi vào con thỏ trong tay Phó Ngôn, mỉm.

"Người Phó gia?" Cố Trạm thờ ơ quan sát hắn, từ trên cao nhìn xuống.

Phó Ngôn cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của hắn quét về phía vết thương của mình, thật giống như mình ở trong mắt anh ta, chỉ là con kiến.

Anh lập tức nghĩ đến mục đích của Cố Trạm cố ý bảo Cố Từ chờ anh ta ở ngoài cổng trường, mà giờ anh ta lại đến đây.

Thế giới thứ nhất---

Cố Trạm liếc về phía vật trên tay anh, Phó Ngôn giống như bị bỏng, mạnh mẽ rụt tay lại, theo bản năng che kín thỏ giấy.

Người trong phòng học đã đi hết, có người vốn còn chưa đi, dưới sự ra hiệu của Cố Trạm cũng thức thời rời đi.

"A Từ rất thích thỏ." Khi nhắc đến tên em họ, giọng điệu của anh ta dịu dàng hơn rất nhiều, trong lời nói luôn có một chút ý cười không thể che giấu. Cố Trạm tiếp tục nói: "Vào ngày sinh nhật của em ấy, chú họ đã từng bỏ ra rất nhiều tiền để thuê người tạo ra một con thỏ sống động, làm quà sinh nhật cho em ấy, khi em ấy nhận được món quà đó, lông mày và mắt em ấy nhướng lên, cười rất hạnh phúc."

"Con thỏ kia mất gần hai năm, nhưng nếu lông mày, mắt, tứ chi các bộ phận khác không phù hợp, nhất định phải đập đi làm lại."

Phó Ngôn cúi đầu, vẻ mặt khó đoán, hỉ lặng lẽ đứng đó mà không nói gì.

Thấy anh không phản ứng gì, Cố Trạm nở nụ cười, cũng không ép buộc, chỉ hỏi một câu: "Cậu biết tôi là ai không?"

Phó Ngôn gật đầu nhẹ, chậm rãi trả lời: "Biết, anh là anh trai của Cố Từ."

"Cậu biết Cố Từ là ai không?" Anh ta hỏi lại.

Thỏ giấy trong tay gần như sắp bị nghiền nát, Phó Ngôn trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Biết. Cậu ấy, là tiểu thiếu gia của Cố gia.

Cố Trạm cười khẽ, lại hỏi: "Vậy cậu có biết, cậu là ai không?"

Bàn tay Phó Ngôn vô thức nắm chặt lại, xương khớp thậm chí đã bắt đầu trắng bệch, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, sau đó khó khăn lắm mới thốt ra được hai từ: "Biết, rồi."

Cố Trạm khẽ ngước mắt lên, nhưng lại nghiêm túc nhìn anh, "Nghe nói gần đây bố cậu hình như gặp phải một số chuyện khó khăn, bôn ba khắp nơi. Nếu có chỗ nào giúp được, cứ việc mở miệng, dù sao cậu và A Từ cũng là bạn cùng lớp...."

Nghe được lời này của anh ta, Phó Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, gần như là lập tức liền ngắt lời anh ta: "Không cần!" Anh muốn quen biết Cố Từ, căn bản cũng không phải là vì chuyện của Phó gia, người đàn ông kia sống hay chết Phó Ngôn một chút cũng không quan tâm.

Cố Trạm thu lại ý cười, cũng không biết có nên tin lời anh nói hay không, sau đó dứt khoát nói thẳng ra: "Tình huống hiện tại của Phó gia, cậu hiểu rõ hơn tôi. Gia đình thối nát từ trong xương cốt, lớn lên trong góc tối tăm âm u, lại vọng tưởng được ánh mặt trời rủ lòng thương. Cậu ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, dựa vào cái gì lại tiếp cận Cố Từ?"

Đã đến nước này, Cố Trạm cũng lười nói nhảm, anh ta nhìn con thỏ giấy gần như sắp bị bóp nát, hiếm thấy khen một câu: "Gấp không tệ, rất thích hợp với cậu." Nói xong, anh ta liền đi ra ngoài.

Dường như có người gọi điện thoại cho anh ta, Cố Trạm lấy điện thoại từ trong túi ra, giọng nói mang theo ý cười, cưng chiều nói: "Được rồi được rồi được rồi, là anh sai rồi, anh vừa rồi làm đề quên mất thời gian, lại để cho em họ nhỏ đợi mình lâu như vậy, đánh bị đánh."

Vừa đi anh ta vừa nghe điện thoại.

"Không được, thân thể em không tốt, không thể ăn nhiều kem."

Cố Trạm suy tư một lát, miễn cưỡng đáp ứng: "Được rồi, chỉ có thể ăn thêm một phần, nếu không anh cả sẽ tìm anh tính sổ mất.

Anh ta đi càng lúc càng xa, thanh âm cũng sắp không nghe thấy, không biết như thế nào, Phó Ngôn ở một khắc cuối cùng phảng phất nghe thấy tiếng cười của Cố Từ, cậu có vẻ rất vui vẻ.


trướctiếp