Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập

Chương 3: Thế giới thứ nhất


trướctiếp

Nhưng... có vẻ như Cố Từ không giống với Cố Từ trong miệng họ? Hàn Chỉ nhìn thấy nụ cười của cậu, trong nháy mắt quên sạch mọi thứ, dù sao vào thời khắc mấu chốt, cô vẫn nhớ lời bố dặn cô phải có quan hệ tốt với Cố tiểu thiếu gia, liền vội vàng đưa cho cậu thanh sô cô la.

Cơ mà, vừa rồi lòng bàn tay cô dường như đổ mồ hôi, nói chuyện còn lắp bắp, không biết mình có thể tạo ấn tượng tốt với cậu hay không. Hàn Chỉ không khỏi có chút ảo não.

Nghĩ tới đây, cô lặng lẽ ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy tư thế ngồi đoan trang của Cố Từ, bởi vì ngồi chéo đối diện, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy cậu làm gì, Cố Từ tựa hồ đang bọc bìa sách cho sách giáo khoa, cũng hết sức cẩn thận bọc bìa sách, khi nhìn thấy sách giáo khoa được bọc hoàn chỉnh, còn cong lên cặp mắt đẹp mắt kia.

Hàn Chỉ có chút trầm ngâm, nghĩ tới những lời đồn đãi kia, trong bản năng không khỏi nghĩ tới, quả nhiên lời đồn căn bản không đáng tin, tiểu thiếu gia không hề tùy hứng, ngược lại còn rất dễ ở chung.

Về phần nói khó ở chung......

Cô nhìn những người bạn cùng lớp vẫn đang ầm ĩ không ngừng, âm thầm nghĩ, so ra những người này mới thật sự mới là khó phục vụ đi.

*

Ôn Viễn mang theo đám đàn em trở về phòng học, nhớ tới vừa lúc chạy sang lớp bên cạnh hỏi đám mọt sách kia gần đây có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay không, sắc mặt bọn họ trắng bệch, thậm chí ngay cả nói cũng nói không rõ ràng, nói nửa ngày cũng không nói trọn vẹn một câu. Hắn bất mãn bĩu môi, thầm nghĩ đám người này sao lại nhát gan như vậy, hỏi một câu cũng dọa người như vậy, chẳng lẽ hắn còn có thể đánh bọn họ sao!

Nhưng hắn cũng không nghĩ lại lúc đám người bọn họ xông xáo chạy đi tìm người, ai thấy bọn họ đều cho rằng bọn họ tới đây bới móc, huống chi giờ còn hỏi một số vấn đề khó hiểu.

Ôn Viễn đi vào lớp, tiện tay đem cặp sách ném tới chỗ ngồi coi như là chiếm chỗ, nhìn thấy bóng dáng Cố Từ,mắt sáng, "A, lão đại cũng tới rồi!"

Hắn đẩy một nhóm đàn em cũng muốn đến tham gia cuộc vui ra, một bên miệng nói "Đi sang bên ", một bên tiến đến trước mặt Cố Từ. Ôn Viễn nhìn thấy sách vở của Cố Từ đều được xếp gọn gàng sang một bên, hơn nữa còn hết sức cẩn thận bọc vỏ sách vào sách giáo khoa, chảy nước miếng, nhích lại gần nói: "Lão đại lão đại, anh làm thật đẹp mắt!"

Đám đàn em còn lại lần lượt đồng ý.

Cố Từ mỉm cười, dường như có chút xấu hổ.

Ôn Viễn sửng sốt một hồi, sau đó buột miệng nói ra một câu: "Cười lên cũng rất đẹp!"

Lời này vừa nói ra, ngay cả chính hắn cũng ngơ ngẩn, thấy ánh mắt khó hiểu của Cố Từ, Ôn Viễn vội vàng tát mình một bạt tai, nhanh chóng chuyển đề tài: "Aii lão đại, vỏ sách còn lại của anh đưa cho em đi, em cũng muốn bao sách.

Nghe được lời của hắn, Cố Từ đầu tiên là sửng sốt, sau đó dường như rất vui vẻ, lông mày cong cong, trong mắt hiện ra ý cười vui vẻ.

007 còn ở bên cạnh an ủi cậu, "Ngài xem, tôi đã nói rồi, lần này nhất định có thể thành công, bọn họ đây không phải rất quý trọng sách giáo khoa sao?"

Mặc dù Ôn Viễn không hiểu tại sao Cố Từ lại đột nhiên cười vui vẻ như vậy, nhưng hắn nhạy bén nhận ra, hình như chuyện này có liên quan đến chuyện vừa rồi, sau khi cầm lấy bìa sách, liền vỗ vào đầu đàn em mình một cái, nói với họ: "Nhanh lên, nhanh lên, đi mua bao sách về, bao sách giáo khoa."

"Vậy trong tay anh là..." Có người thử hỏi hắn, dường như cũng có chút ghen tỵ, dù sao đây cũng là đồ Cố Từ cho.

Ôn Viễn trừng lườm tên đó một cái, khóe miệng lại nhịn không được nhếch lên, dương dương tự đắc nói: "Cút cút, đây là lão đại cho ta." Nói xong, hắn còn đạp người ta một cước, đuổi bọn họ đi mua đồ.

"Cố Từ."

Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm dễ nghe của thiếu niên, Ôn Viễn ngây người, chậm chạp hỏi một câu: "A? làm sao vậy, lão đại?" ao đột nhiên nhắc tới tên của cậu?

"Tôi tên là Cố Từ." Cố Từ sửa lại cách gọi của cậu.

Ôn Viễn vội vàng giải thích: "Em biết, em biết, em biết anh tên là Cố Từ!"

Cố Từ nghiêm túc nhìn hắn, không nói gì nữa.

Ôn Viễn bỗng nhiên tỉnh táo lại, lập tức hiểu ý của cậu, thử gọi một: "Cố, Cố Từ?

Cậu gật đầu, rồi nói: "Cậu tên là Ôn Viễn, đúng không?" Cố Từ vừa mới nhìn thấy hắn viết trên sách giáo khoa.

Ôn Viễn chưa từng cảm thấy tên của mình dễ nghe như vậy, Cố Từ thốt ra cái tên này tựa hồ đều mang theo ý vị không giống nhau, hắn giống như gà mổ thóc gật đầu, "Ừm!"


trướctiếp