Sau khi thay lễ phục xong, Phó Ngôn nhanh chóng trở lại phòng của Cố Từ, Cố Trường Thanh đã cho người đốt nến đỏ, thấy y đi đến, liền nói với
Phó Ngôn: "Ta không bao giờ tin vào thần linh, cũng không tôn trọng ma
quỷ, vốn dĩ đệ nhất bài này có thể giảm bớt, nhưng vì hài tử của ta...."
Cố Trường Thanh nhìn về phía người trên giường, tiếp tục nói: "Ta nguyện ý tin tưởng lúc này." Từ bát tự đến xung hỉ rồi đến thờ phụng thần linh,
nếu trời xanh thật sự có linh, hãy để hài tử của hắn vượt qua cửa ải này đi.
Cố Từ hôn mê, không thể bái đường, nhưng nếu thay bằng thứ
khác, Cố Trường Thanh sợ xung hỉ vẫn sẽ không hiệu quả, cho nên cuối
cùng liền quyết định để Phó Ngôn một mình hoàn thành nghi thức này.
Nghe vậy, Phó Ngôn lập tức hiểu ra, đối với thiên địa bên ngoài bái một lạy.
"Nhị bái, nếu ngươi đã gả cho Tiểu Từ, vậy ta có chuyện muốn nói cho ngươi
biết: Hắn sống, ngươi sống; Hắn chết, người chết." Những người còn lại
nghe được câu này, lại lần nữa quỳ xuống, Phó Ngôn trịnh trọng gật đầu
với phụ thân Cố Từ.
Nếu Cố Từ thật sự không còn, y liền theo cậu
cùng đi xuống Hoàng Tuyền, lúc qua cầu Nại Hà, cũng có thể có một người
bạn đồng hành.
Cố Trường Thanh thấy y vẻ mặt không chút do dự,
hoài nghi trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nửa, gật đầu nói: "Vậy thì
hành lễ đi."
Phó Ngôn lần thứ hai cung kính cúi đầu bái trước hắn.
"Bái lễ thứ ba này," Cố Trường Thanh quay đầu nhìn người trên giường, chậm
rãi nói: "Ngươi đi lên giường, cùng nhi tử bái lễ cuối này."
Cố
Trường Thanh cuối cùng cũng bước sang một bên, để Phó Ngôn bước tới. Đến bái lễ thứ ba này, Phó Ngôn cũng không có cúi đầu hành bái như trước,
mà là quỳ xuống bên giường, ngang tầm mắt nhìn Cố Từ, đưa tay chạm vào
mặt cậu, sau đó cúi đầu, dán lên trán Cố Từ, hai người dựa sát vào nhau.
Sau đó, chính là đồng sinh cộng tử.
Phó Thu Liên nhìn thấy, lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, nàng chưa bao giờ
thấy bộ dáng này của huynh trưởng mình, nhìn qua y dường như thắm thiết
gắn bó với ái nhân mình như vậy, bộ dáng này cho dù là những người có
mặt ở đây nhìn thấy, cung sẽ không hoài nghi vẻ thâm tình của y.
Ngay từ đầu nàng đã rất sửng sốt và ngạc nhiên, nhưng sau khi từ từ tiêu hóa tin tức này, lại biến thành một loại chúc phúc chân thành.
Nhìn thấy hai người rất quan trọng với mình ở bên nhay, Thu Liên vì thế mà
cảm thấy rất vui. Nàng vẫn coi Cố Từ là đệ đệ mình, hiện giờ, công tử
thật sự chính là đệ đệ của nàng.
Bái đường xong chính là lễ
thành, Cố Trường Thanh mặc dù vẫn muốn ở lại nơi này chăm sóc đứa nhỏ,
nhưng cũng phải như lần trước rời khỏi phòng, hoàn toàn không có lý do
gì ở lại phòng tân hôn của phu phu cậu. Hắn cũng không muốn phá vỡ quy
củ, nếu bởi vậy mà sinh ra nửa điểm sai lệch, làm cho hài tử của hắn
không thể tỉnh lại, Cố Trường Thanh gánh không nổi hậu quả này.
Vừa quay đầu, đang muốn phân phó hạ nhân cũng rời đi, bên ngoài truyền đến
một trận ồn áo, Cố Trường Thanh không vui nhíu mày, một thiếu niên mặc
bạch bào xông vào, theo sau là rất nhiều hạ nhân vẻ mặt sợ hãi.
Thiếu niên vừa tiến vào, liền nói: "Đợi đã! Ta có chuyện muốn nói!"
*Tác giả có lời muốn nói: Phó Ngôn:?????
Chương 29 Thế giới thứ hai----
Thiếu niên nhìn qua trạc tuổi Cố Từ, nhưng thoạt nhìn khoảng mười bảy mười
tám tuổi, phong thái lạnh lùng, dung mạo tuấn lãng, trên môi tuy mang
theo nụ cười nhẹ, nhưng khi hạ mắt nhìn, lại không hiểu thể giải thích
được hắn mang theo vài phần cao cao tại thượng. Đó là bẩm sinh kiêu ngạo của hắn, cho dù dùng nụ cười để che giấu, cũng không cách nào che giấy
ngạo khí trong xương cốt.
Phó Ngôn nhìn người đang tiến đến,
nhưng người nọ lại không nhìn y, mà trực tiếp lướt qua y, đem ánh mắt
nhìn chằm chằm vào Cố Từ, sau đó quay đầu nhìn Cố Trường Thanh, nói: "Ta mang theo lễ vật tới cho Cố Từ, hắn sinh bệnh, các ngươi lại giấu ta."
Những lời này nghe không chút khách khí, nhưng lại lộ ra một chút thân mật,
Cố Trường Thanh vẫn luôn đối với người khác vô tình, lần này cũng không
tức giận, chỉ là liếc hắn một cái, làm như có chút bất đắc dĩ, thấp
giọng khiển trách một câu: "Hồ nháo, người đường đường.....Ngươi tới đây làm gì!"
"Ta đến thăm thanh mai trúc mã của ta, có gì không thể chứ!" Hắn lập tức phản bác, vốn âm lượng lúc đầu có chút lớn, nhưng khi nhìn thấy Cố Từ còn đang hôn mê, hắn theo bản năng hạ giọng xuống, chỉ
là trên mặt như cũ không tình nguyện, thậm chí còn có chút kiêu ngạo,
hắn quay đầu nhìn về phía những người hầu khác, hạ lệnh: "Mang đồ vào
đây."
Nói xong, liền có rất nhiều người hầu khiêng rương đi vào.
Cái rương kia nhìn qua chế tác tinh xảo vừa nhìn chính là vậy quý báu,
làm cho người ta không khỏi tò mò bên cùng rốt cuộc chứa những thứ gì,
mới có thể dùng vật phẩm đắt tiền như thế để đựng. Nhưng thiếu niên kia
cũng chỉ bảo người mang đồ vào, không để ý đến, mà trực tiếp đi đến bên
giường Cố Từ.
Phó Ngôn thấy hắn muốn tiến gần nơi này, bởi vì
không biết rõ thân phận của hắn, sợ Cố Từ sẽ gặp nguy hiểm, theo bản
năng liền chắn ở trước mặt Cố Từ, nhưng ở giây tiếp theo phản ứng lại,
nếu người này là nhân vật nguy hiểm, Cố Trường Thanh đã ngăn cản hắn
rồi, sao có thể cho phép hắn tới gần Cố Từ.
Thiếu niên bị chặn
lại, hơi nhướng mày, ngược lại đem ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Ngôn, rất
nhanh liền rời tầm mắt, nói: "Tránh ra."
"Kỷ Thiện!" Cố Trường Thanh không vui lên tiếng.
Phó Ngôn nghe được tên của hắn, nhất thời ngây ngẩn cả người, không ai
khác, đơn giản vì Kỷ là quốc tính, chỉ có người của hoàng tộc mới có thể được gọi cái họ này.
Kỷ Thiện xoay người, nhìn về Cố Trường Thanh, nói: "Ta có cách chữa trị cho A Từ."
Cố Trường Thanh nhíu mày: "Ngươi làm sao biết?" Kỷ Thiện y thuật lại không am hiểu, huống hồ lấy thân phận của hắn, căn bản không cần hiểu những
chuyện này, xung quanh đều có người xuất sắc giúp giải quyết.
Kỷ
Thiện lại không trả lời, ánh mắt thẳng bức Phó Ngôn, không nhượng bộ
chút nào, ý tứ rất rõ ràng, đó chính là, để y thành thật tránh ra.
Phó Ngôn do dự trong chốc lát, nhưng nghĩ đến hắn có lẽ biết cách trị bệnh cho Cố Từ, liền nhường bước, để hắn đến gần.
Kỷ Thiện đi lên phía trước, thay vì bắt mạch như các đại phu bình thường,
hắn trực tiếp lật mí mắt Cố Từ, sau đó đặt tay lên vị trí tim của cậu,
cúi cùng mở cổ tay Cố từ ra, mọi người nhìn qua, thấy trên cánh tay cư
nhiên xuất hiện một đường đỏ, diện tích nhỏ đến mức hầu như không thể
nhìn thấy, lại như ẩn như hiện, nếu không phải hắn nghĩ đến việc xem cổ
tay Cố Từ, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không phát hiện trên tay Cố Từ có thêm
một thứ như vậy, chỉ sợ ngay cả Cố Từ ngày thường cũng không hề phát
hiện.
"Quả nhiên là vậy...." Kỷ Thiện lẩm bẩm.
Nói xong, hắn lại đem ống tay áo của Cố Từ kéo xuống, lại đem người trở lại trong chăn, đắp thật chặt để tránh gió lùa vào. vẻ mặt hắn nghiêm túc,
giống như là đang làm cái gì đó thiêng liêng và trang trọng, động tác
tay của hắn săn sóc chu đáo, hoàn toàn cẩn thận không hề phù hợp với
tính khí của hắn, ngược lại có vẻ thập phần đột ngột.
"Ngày hôm
trước, ta nhìn lén thư tín của hoàng thúc," Kỷ Thiện chậm rãi nói, ngữ
khí của hắn thẳng thắn, cũng không cảm thấy mình nhìn trộm thư tín của
người khác là sai, "sau đó ta thấy thư của ngươi, Cố giáo chủ. Trong thư mô tả chi tiết tình trạng của A Từ, cũng như tình trạng lúc phát bệnh,
lúc đó ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, sau khi nghĩ lại, liền ra phủ
tìm các ngươi."
"Là xuất phủ hay xuất cung?" Thanh âm của Mục Thu Sinh đột nhiên truyền đến, hắn vội vàng chạy về, thấy ánh mắt mọi người nhìn lại, thở hổn hển giải thích nói: "Ta trên đường đột nhiên cảm thấy bất an, nghĩ đến có thể là thân thể Tiểu Từ xảy ra vấn đề gì, liền chạy về."
Cố Trường Thanh nghe xong, chỉ thản nhiên gật đầu, liền
nói: "Được rồi, ngươi nói tiếp đi." Hắn không quan tâm Kỷ Thiện rốt cuộc làm sao có thể ra ngoài, chỉ quan tâm tình trạng bệnh tình của Cố Từ
rốt cuộc là như thế nào.
Kỷ Thiện nói tiếp: "Các ngươi đương
nhiên không thể tìm ra nguyên nhân bệnh của A Từ, cư nhiên cũng không
thể tìm ra biện pháp trị liệu cho hắn, cho dù gọi thiên hạ đệ nhất thần y tới, cũng khó có thể giải quyết, bởi vì.... Cố Từ căn bản không phải
sinh bệnh."
Hắn dừng một chút, thần sắc lành lạnh bổ sung: "Mà là trúng cổ độc."
"Cổ độc?" Cố Trường Thanh và Mục Thu Sinh gần như đồng thời lên tiếng.
"Đúng vậy, loại cổ này chỉ có hoàng tộc mới rõ ràng, cũng chỉ có hoàng tộc
mới biết phương pháp hạ cổ cùng giải độc. Đương nhiên cũng không phải
không có những người khác biết bí phương này, chỉ là bất quá người ngoài hoàng tộc biết được cổ độc, đã sớm chết, phát điên rồi." Kỷ Thiện tựa
hồ không thèm quan tâm chính mình nói ra bí mật hoàng thất, nhưng khi
những hạ nhân còn lại nghe thấy, đều là sợ tới sắc mặt trắng bệch, sợ sẽ bị giết vì biết những bí mật mà họ không nên biết.
Trong lòng Cố Trường Thanh chỉ cảm thấy quái dị, nếu loại cổ này chỉ có hoàng tộc mới biết được, vậy vì sao Cung thân vương lúc hồi âm lại ngậm miệng, không
đề cập đến việc này, chỉ nói sẽ tận lực tìm biện pháp, chẳng lẽ đây là
chuyện bí mật gì sao? Nhưng lúc này hắn cũng không có thời gian để ý
chuyện này, trực tiếp hỏi: "Ngươi biết phương pháp giải cổ độc, đúng
không?" Cố Trường Thanh thậm chí không quan tâm đây rốt cuộc là cổ độc
gì, có tác dụng, hắn chỉ quan tâm có thể làm gì cho hài tử của hắn khỏi
hẳn hay được.
Kỷ Thiện cũng không thừa nước đục thả câu, hồi đáp: "Kỳ thật trùng hợp, đã tìm được một phần độc dược giải trừ, đó chính là hương nến đỏ.
Cổ trùng ngửi thấy hương nến đỏ sẽ yên tĩnh lại,
sẽ không hành hạ vật chủ nữa, cho nên đây cũng chính là nguyên nhân vì
sao xung hỉ lần đầu tiên, thân thể Cố Từ đã có chuyển biến tốt.
"Nhưng hiệu quả ức chế của nến đỏ chỉ có ba lần, mỗi lần kéo dài chỉ hai ngày. Đến ngày thứ ba, cổ trùng sẽ tỉnh lại, cho nên không thể dựa vào cái
này để giải độc. Mà qua lần thứ ba, một khi hiệu quả tiêu tán, nó sẽ
trực tiếp công kích, tra tấn đến chết thân thể vật chủ." Những lời này
của Kỷ Thiện, trực tiếp đánh tan ý tưởng dùng nến đỏ cứu Cố Từ của Cố
Trường Thanh một lần nữa.
"Khó trách, lúc trước thân thể Tiểu Từ rõ ràng phát triển theo hướng khôi phục, sau đó lại một lần nữa chuyển
biến xấu, hơn nữa ngay cả ta cũng không nhìn ra bất kỳ manh mối nào."
Mục Thu Sinh lẩm bẩm nói, chỉ là khi hắn nghĩ đến manh mối trong đó, lại nhịn không được cảm thấy kỳ quái, rõ ràng chuyện này hắn và Cố Trường
Thanh có cùng suy đoán, nhưng hiện tại, thân thể Cố Từ mới là quan trọng nhất, những chuyện khác đều phải gác lại.
Phó Ngôn có chút nhịn không được, vội vàng hỏi: "Xin hỏi biện pháp là gì?"
Y đột nhiên chen vào cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét, bởi
vì vừa hỏi đúng mấu chốt, Cố Trường Thanh cũng gật đầu, dùng ánh mắt dò
hỏi nhìn về phía Kỷ Thiện.
Kỷ Thiện yên lặng đánh giá Phó ngôn, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm y, sau đó cười nói một câu: "Giường chiếu chi hoan."
Mọi người đều ngẩn ra, mặt Phó Thu Liên lại ửng đỏ, lập tức hiểu rõ những
lời này của hắn bởi vì trước khi xuất giá mẫu thân nàng từng cầm một
cuốn sách để nói cho nàng biết nội dung bên trong.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều hiểu được ý tứ của lời nói này, Phó Ngôn không tự chủ được nhìn về phía Cố Từ.
Cố Trường Thanh nhìn Kỷ Thiện không nói gì, đột nhiên nói: "Các ngươi lui ra trước."
Đám hạ nhân biết, sau không tiện để bọn họ nghe thấy, cũng thuận theo rời
khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại Cố Trường Thanh, Mục Thu Sinh, Kỷ
Thiện, cùng....Phó Ngôn.
Phó Ngôn vẫn canh giữ bên cạnh giường Cố Từ, Cố Trường Thanh cũng chỉ nhíu mày nhìn y một cái, cũng không mở
miệng đuổi người, xem như ngầm thừa nhận lưu lại y.
Kỷ Thiện lại
cười lần nữa, cười nói một câu không liên quan đến chuyện này: "Lại nói
đến, khi còn bé A Từ nói muốn cưới ta, không biết có tính hay không."
Nghe những lời này, Phó Ngôn không khỏi quay đầu nhìn hắn.
Mục Thu Sinh đầu đầu xoa xoa mi tâm, biết rằng vị này lại bắt đầu rồi.
Cố Trường Thanh không lên tiếng, giống như cái gì cũng không nghe thấy,
chỉ là lặng lặng dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Kỷ Thiện, tựa hồ đang chờ
câu nói tiếp theo của hắn.
"Không phải muốn xung hỉ sao?" Kỷ
Thiện nhe ra tám cái răng, cười nói: "Dùng của ta cũng được, ta cùng Cố
Từ bát tự xứng đôi, hôm nay hoàng lịch thích hợp việc cưới gả."
*
Cố Từ chỉ cảm thấy mình đang ở trong một mảnh hỗn độn.
Xung quanh không có sinh vật gì, chỉ có bạch quanh yếu ớt vây quanh, cậu
chậm rãi mở mắt, đập vào mắt chính là một mảng mênh mông màu trắng, cùng nhắm mắt lại thấy cảnh tượng như cũ.
"Ký chủ, ngài cuối cùng
cũng tỉnh rồi!" Con mèo đen nhỏ từ vòng cổ chui ra, nhào vào trong ngực
cậu, tiếp tục nói: "Bởi vì thân thể của ngài không thoải mái, tôi sợ
ngài chịu không nổi thống khổ như vậy, liền tạm thời đem ý thức của ngài bảo vệ trong không gian của tôi. Như vậy, ngài sẽ không cảm thấy khó
chịu." Nói xong, nó lại nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Cố Từ, ngẩng đầu lên nhìn cậu.