Phó Ngôn mở ngăn tủ phía trên, chuẩn bị lấy quần áo ra thay. Tủ của Phó
Ngôn cùng của Cố Từ chính là một trên một cuối, Cố Từ là 501, của anh là 507. Anh lấy quần áo từ túi đựng ra, lộ ra một bức thư màu hồng nhạt,
màu sắc rực rỡ chói mắt. Bức thư được bọc trong một chiếc phong bì màu
hồng nữ tính, chính giữa bức thư được dán một hình trái tim, thứ vô cùng thông thương, bởi vì nó đã từng xuất hiện vô số lần trong tủ quần áo
của Cố TỪ, nhưng đây là lần đầu tiên có thêm một chiếc phong thư, được
đặt ở trong tủ quần áo của người khác.
Phó Ngôn vốn không muốn
để ý đến, sau khi nhìn lướt qua, liền định đóng cửa tủ lại, nhưng ki anh nhìn thấy tên người nhận trên bức thư, ánh mắt anh đột nhiên trở nên
phức tạp, ánh mắt ngưng lại. Trong chốc lát, anh vươn tay, chuẩn bị lặng lẽ giải quyết chuyện này.
Ôn Viễn ánh mắt sắc bén phát hiện có gì đó không đúng, lập tức nói: "Ồ, có người viết thư tình cho cậu à?"
Nói xong, hắn liền nhanh chóng đến gần, muốn xem phong thư hiếm hoi không
phải gửi Cố Từ đến tột cùng là viết cái gì. Chỉ là không đợi Ôn Viễn lại gần, Phó Ngôn đã nắm chặt đồ ở trong tay, mặt không chút thay đổi nói:
"Không có gì, cậu nhìn nhầm rồi."
Nó xong, Phó Ngôn thản nhiên nhét đồ vào góc túi xem như không có chuyện gì xảy ra.
Khi quay đầu lại, anh vô thức liếc nhìn Cố Từ.
Cố Từ lại mở hai mắt đen trắng rõ ràng, nhìn hai người bọn họ, hiển nhiên đối với chủ đề vừa rồi có chút tò mò.
Chỉ là trong lòng tò mò với chuyện đó, còn lại căn bản không có cảm xúc nào khác.
Phó Ngôn không khỏi thở dài.
Sau bữa tiệc sinh nhật đó, mối quan hệ giữa Phó Ngôn và Cố Từ không có tiến triển gì khác, vẫn như trước. Cố Từ đối với chuyện tình cảm thực sự quá mức ngây thơ, hương hồ Ôn Viễn chen ngang, cậu liền càng thêm cho rằng
đây chẳng qua là một loại phương thức biểu đạt chúc phúc giữa bạn bè với nhau, không hề nghĩ sâu xa.
Mà sau khi bọn họ rời khỏi Cố gia,
Ôn Viễn còn âm thầm tìm Phó Ngôn đánh một trận, nói rằng còn có lần sau, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy. Ôn Viễn không
phải kẻ ngốc, lúc đó hắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc, cũng hiểu rõ ý
tứ lúc đó là biểu đạt cái gì, nhưng bởi vì ở trước mặt Cố Từ, hắn liền
cố ý cắt ngang, làm hiểu sai ý từ này.
Ôn Viễn vì chuyện này đã
không vừa mắt Phó Ngôn thật lâu, nghĩ thầm lúc trước hắn cũng đã cảm
thấy người này không có ý tốt gì, vốn cho rằng Phó Ngôn chỉ là muốn cướp bạn mình, không nghĩ tới anh thực sự không chỉ muốn "cướp" bạn hắn đi,
hơn nữa còn ôm một ý nghĩ như vậy.
Trong kỳ học đầu tiên của cao trung, Ôn Viễn bất luận nhìn Phó Ngôn ở chỗ nào cũng cảm thấy không vừa mắt, quan hệ của hai người rơi vào tình trạng đóng băng, tất nhiên, đây cũng chỉ là hắn chiến tranh lạnh đơn phương với Phó Ngôn, mà Phó Ngôn
phần lớn thời gian trực tiếp không quan tâm đến sự khiêu khích và thị uy của hắn, vẫn làm việc như bình thường. Đến cuối cùng chuyện này khiến
cho Cố Từ để ý, hắn bắt đầu thắc mắc hai người bạn xung quanh mình đã
xảy ra chuyện gì, Ôn Viễn vì không muốn Cố Từ hoài nghi, cũng bởi vì
trong một năm thờ ơ lạnh nhạt, thấy Phó Ngôn người này cũng coi như là
thức thời, không có làm gì vượt quá giới hạn, cuối cùng miễn cưỡng lựa
chọn cùng Phó Ngôn hòa giải.
Ôn Viễn thấy Phó Ngôn cũng không có ý định cho hắn xem phong thư kia, tùy ý liếc mắt một cái, Phó Ngôn cất kỹ đồ, nhìn không ra nội dung là gì, hắn hừ lạnh một tiếng, liền quay lại
bên cạnh Cố Từ, nói: "Lão đại, chúng ta đi thay quần áo đi."
Ôn
Viễn thỉnh thoảng sẽ từ trong miệng nói ra hai chữ này, Cố Từ sửa vài
lần, sau đó cũng không thèm nhắc lại nữa, dù sao hắn cũng chỉ thỉnh
thoảng sẽ gọi người như vậy, bình thường vẫn gọi trực tiếp bằng tên.
"Hiện tại hẳn là không có ai." Cố Từ cúi đầu nhìn đồng hồ, đồng ý nói.
Cả ba cùng vào phòng thay đồ. Phó Ngôn cố ý đi chậm hơn vài bước, anh
trước tiên trở lại tủ quần áo ban đầu, mở cửa tủ lấy phong thư màu hồng
nhạt được giấu kín ra, trên đó có viết rõ tên người nhận.
- ---Cố Từ.
Mà không phải tên của người khác.
Phó Ngôn nhìn tủ quần áo, tủ của anh cách tủ của Cố Từ rất gần, 507 nếu bị che khuất một chút, thực sự sẽ giống 501.
Cũng khó trách người kia gửi nhầm.
Phó Ngôn bình tĩnh nhìn phong thư, cách đó không xa truyền đến tiếng thúc
giục không kiên nhẫn của Ôn Viễn: "Phó Ngôn cậu đang làm gì vậy! Sau
không đợi cậu ta nữa!"
"Đến đây." Anh nhẹ giọng đáp, hơi nới
lỏng bức thư tình màu hồng trong tay ra, phong thư này thuộc về người
nào đó, cứ như vậy bay vào trong thùng rác, nằm chung với những thứ rác
rưởi khác.
Phó Ngôn lấy quần áo, làm như không có chuyện gì xảy ra.