Mặc dù bị từ bỏ, nhưng đây không phải là một loại giải thoát sao.
Đợi đến khi mọi thứ yên ắng lại, đám người giúp việc mới dám đi ra thụ dọn tan cục, quét dọc đống hỗn độn trong phòng.
Phó Ngôn đứng ở giữa phòng không nhúc nhích, những người còn lại cũng không dám khiêu khích anh, chỉ có thể yên lặng tránh đi, sau đó dọn dẹp mảnh
vỡ gần đó.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, những bởi vì màn hình bị vỡ, Phó Ngôn căn bản không biết ai đang gọi, anh im lặng nhìn chằm
chằm điện thoại, ma xui quỷ khiến, liền ấn nghe.
Nút bấm trên màn hình đã có chút không nhạy, ấn nghe đồng thời loa cũng mở, tất cả mọi
người ở đây đều nghe thấy thanh âm trong trẻo, thanh tao của thiếu niên
phát ra từ đầu điện thoại bên kia truyền đến, giống như ánh mặt trời,
mang theo ma lực làm ấm áp lòng người.
"Alo, Xin hỏi Phó Ngôn có ở đó không?"
Phó Ngôn toàn thân cứng đờ, biết rõ Cố Từ không nhìn thấy được mặt mình,
nhưng anh vẫn không tự chủ được đứng thẳng người, hơi nghiêng đầu, mặt
dán vào màn hình điện thoại, giống như có thể cảm nhận được hơi ấm của
thiếu niên, anh nhẹ giọng đáp một câu: "Tôi đây."
Giọng nói của
Phó Ngôn rất nhẹ nhàng, anh ngước mắt liếc nhìn đám người giúp việc, bọn họ lập tức thu hồi tầm mắt, không cố gắng nghe lén cuộc nói chuyện,
vọng tưởng muốn biết người ở đầu dây bên kia là ai. Phó Ngôn chậm rãi
nghe tiếng thở của Cố Từ ở bên kia, rồi bước lên tầng.
*
Cố Từ nhìn danh bạ điện thoại, nghe giọng Phó Ngôn, lại cảm thấy có gì đó
không ổn, liền nhỏ giọng nói với 007: "Ta cảm thấy giọng của cậu ấy có
chút suy yếu."
Mèo đen nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó lại gần liếm mu bàn tay của Cố Từ, ôn nhu an ủi: "Ngài đừng lo lắng, chúng ta hỏi
thăm cậu ta một chút." Tuy rằng hệ thống biết cho dù là hỏi, dựa theo
tính tình ủ rũ của Phó, anh sẽ không nói bất cứ điều gì làm ký chủ lo
lắng, nhưng dù thế nào đi nữa, nó cùng anh có cùng ý tưởng giống nhau,
đều là muốn chăm sóc tốt cho Cố Từ.
"Cố Từ." Bên kia cuối cùng cũng có phản ứng.
Cố Từ vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Là không khỏe chỗ nào sao?"
Đầu dây bên kia dừng lại một chút, sau đó truyền đến tiếng cười của Phó
Ngôn, anh nghiêm túc trả lời: "Tôi không sao, vừa rồi chạy lên tầng
nhanh quá, nên có chút hụt hơi."
Cố Từ nhíu mày, dường như không tin lời anh nói.
Sau đó tiếng ho khan của Phó Ngôn xác nhận suy đoán của Cố Từ, đầu dây bên
kia ho khan nặng nề, Phó Ngôn bình tĩnh hô hấp, mới nói: "Hình như tôi
bị cảm."
Lời nói này có chút đáng tin cậy, Cố Từ khẽ nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía 007, mèo đen nhỏ khẽ gật đầu với cậu.
Người giúp việc bưng một bát nước đường lên, Cố Từ vẫy tay với cô, sau đó chỉ vào điện thoại, tỏ ý bây giờ không tiện, bảo cô đặt ở bên cạnh.
"Gần đây thời tiết có chút thay đổi, lúc nóng lúc lạnh, cậu phải chú ý giữ
gìn sức khỏe." Cố Từ giống như đang an ủi một đứa trẻ, rõ ràng chính
mình cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, lại giống ông cụ non, ngữ khí nghiêm túc.
Phó Ngôn sẵn sàng đáp ứng: "Được, cậu cũng vậy, sức khỏe cậu không tốt, nhớ mặc nhiều quần áo hơn."
Cố Từ cúi đầu nhìn chính mình đang được bọc kín, lặng lẽ đáp: "Ừm."
"Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
"À đúng rồi, " anh nhắc đến Cố Từ mới nhớ tới mục đình mình gọi điện
thoại, nói: "Thứ hai tuần sau là sinh nhật của tôi, anh trai tôi giúp
tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật, cậu có muốn tới không?"
Phó Ngôn hô hấp dừng lại một chút, anh cầm điện thoại, thận trọng hỏi: "Tôi có thể tới sao?"
Thiếu niên tựa hồ cong mắt lên, trên mặt tràn đầy ý cười, khẳng định nói:
"Đương nhiên, anh trai nói tôi được làm chủ, có thể quyết định bất cứ
điều gì."
"Tôi sẽ tới," Phó Ngôn định thần lại, chậm rãi tiêu hóa tin tức này, "Còn có quà..."
Cố Từ hơi nhướng mày, lặp lại: "Quà?"
Phó Ngôn mỉm cười: "Tôi đã chuẩn bị quà từ lâu rồi." vốn còn đang nghĩ xem
nên tặng nó cho cậu như thế nào, nhưng bây giờ không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa rồi.
Cố Từ có chút tò mò, "Sao cậu biết sinh nhật của tôi vậy?"
Sau đó liền hỏi, "Quà là gì thế?"
Nghe vậy, trong mắt Phó Ngôn tràn đầy ý cười ôn nhu, anh ho khan một tiếng, đầu tựa hồ có chút choáng váng.
Phó Ngôn lắc đầu, khiến mình tỉnh táo lại, tiếp theo, anh chậm rãi mà trịnh trọng nói: "Bí mật."
Anh cầm điện thoại, ánh mắt ôn nhu, tứ chi vốn lạnh như băng, lúc này lại
cảm thấy như được sưởi ấm, trái tim ấm áp, bên tai chỉ nghe thấy giọng
nói của Cố Từ.