Tôi Thực Sự Chỉ Nghĩ Đến Học Tập

Chương 10: Thế giới thứ nhất


trướctiếp

So với kỳ thi, bọn họ quan tâm hơn đến việc phân lớp sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, truyền thống của Nhất Trung là sẽ tiến hành phân lớp vào học kỳ tiếp theo. Sau kỳ thi học kỳ 1, khi các học sinh nhận được phiếu điểm, giáo viên sẽ hỏi bọn họ muốn chọn lớp nào, chọn khoa học xã hội hay khoa học tự nhiên. Để khi đăng ký học kỳ thứ hai, có thể sắp xếp để phân chia các lớp và các môn học, lớp khoa học nghệ thuật sẽ được chia thành 15 lớp, khoa học tự nhiên sẽ là 1 đến 15 lớp văn, khoa học xã hội sẽ là 16 đến 30. Đến lúc đó sẽ trực tiếp dựa theo điểm thành tích để phân lớp, 100 người có thành tích văn khoa học tự nhiên cao nhất sẽ được phân vào các lớp chuyên, những người khác theo điểm của mỗi lớp. Phần còn lại sẽ được máy tính sắp xếp ngẫu nhiên.

Cố Từ vào được lớp trọng điểm là chuyện tất nhiên, mà Phó Ngôn nếu phát huy ổn định, cũng có cơ hội. Những người khác đoán chừng là không có hi vọng, bọn họ cũng không quá để ý đến điểm số, về sau cũng là vào công ty của gia tộc để hỗ trợ, hiện tại sở dĩ bọn họ quan tâm đến chuyện này, chỉ bởi vì là về sau còn muốn cùng lớp với Cố Từ mà thôi.

Sớm biết vậy thì nên cố gắng học tập hơn mới phải. Ai cũng hối hận nghĩ.

Nhưng hiện tại tiếc nuối cũng vô dụng.

Môn cuối cùng kết thúc, Cố Từ vừa mới ra khỏi phòng thi, Phó Ngôn đã sớm đợi cậu ở bên ngoài, thấy cậu cầm đồ vật đi ra, động tác rất tự nhiên cầm lấy đồ trên tay Cố Từ, đưa cho cậu một chai nước.

"Sao cậu lại tới đây sớm thế? Chờ đã lâu chưa?" Cố Từ không có thói quen nộp bài trước, cho dù làm bài xong từ lâu, cậu cũng sẽ ngồi yên lặng chờ tại chỗ của mình, đến khi hết giờ làm bài mới đem bài nộp cho giáo viên.

"Tôi vừa mới đến, thì cậu ra luôn." Anh mở ô, che nắng cho Cố Từ.

Thật ra Phó Ngôn đã đến từ nửa giờ trước, lúc anh chờ ở bên ngoài điểm thi, ngẫu nhiên có vài giám thị tuần tra, nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, nhưng thấy thần sắc an tĩnh, ánh mắt không có chút trốn tránh, vô cùng bình tĩnh mà đứng ở bên ngoài, lúc này mới không có hoài nghi nhiều, chỉ liếc nhìn Phó Ngôn rồi tời đi. Nhưng là mình ở bên ngoài đợi bao lâu cũng không cần thiết nói cho Cố Từ biết, kẻo lại làm cậu áy náy.

—— "Cố Từ!"

Từ xa đã nghe thấy tiếng bọn Ôn Viễn gọi, phòng thi của bọn họ cách Cố Từ hơi xa, chạy tới cũng mất một khoảng thời gian. Hôm nay bọn họ hẹn nhau ra ngoài ăn mừng ngày nghỉ nên cùng nhau xuất hiện điểm thi bên này, dự định sau khi thi xong sẽ cùng nhau đi chơi.

Cố Từ cũng đã sớm báo với người trong nhà, để bọn họ tạm thời không cần tới đây đón cậu. Chuyện cậu muốn bọn Ôn Viễn đi ra ngoài, các anh trai đều đã sớm biết, mặc dù Cố Trạm không thích Phó Ngôn lắm nhưng nhìn Cố Từ nói đến chuyện này vui vẻ như vậy, trong lòng anh ta cũng biết cậu thực sự rất thích mấy người bạn này, nên cũng không đành lòng nói lời từ chối. Huống chi người làm chủ trong nhà là anh trai của Cố Từ, Cố An chưa bao giờ quan tâm đến sở thích của những người khác, điều anh ấy để ý đến chỉ có Cố Từ có vui vẻ hạnh phúc hay không, nếu chuyện này có thể khiến cậu vui vẻ, bất luận kết quả như nào, đó chính là chuyện mà người anh trai như anh ấy nên cân nhắc.

Mà hiện tại bất quả chỉ là cùng bạn ra ngoài chơi mà thôi, là chuyện nhỏ.

"Lão đại!" Bởi vì sắp tới kỳ nghỉ, có thể làm rất nhiều, Ôn Viễn vui mừng quên mất xưng hô, trực tiếp gọi Cố Từ là lão đại, hắn hỏi: "Đến lúc đó, anh chọn khoa văn hay khoa học tự nhiên vậy?"

Không do dự, Cố Từ gần như trả lời ngay lập tức: "Văn học nghệ thuật." Mặc dù Cố Từ không thiên về học nghệ thuật, nhưng nói một cách khác thì cậu tương đối thích văn hơn.

"Vậy à," Ôn Viễn nhìn qua có chút mất mát, ủ rũ nói: "Em định chọn khoa học tự nhiên." Điều mà hắn thấy phiền phức nhất chính là học thuộc lòng, Ôn Viễn vẫn thích khoa học tự nhiên hơn.

Nhưng như vậy, sau này cơ hội nhìn thấy Cố Từ sẽ càng ít, khoa học nghệ thuật cách nhau mấy tầng, hơn nữa nhất định lúc đó Cố Từ sẽ ở lớp chuyên, lớp văn chuyên ở tầng 7, cũng chính là tầng cao nhất.

Ôn Viễn suy nghĩ một chút, lập tức thay đổi chủ ý, "Hay là em cũng chọn văn giống anh nhé!"

Cố Từ từ chối hắn, nghiêm túc mà phản bác: "Sao thế được, chuyện học tập cũng không thể đem ra đùa giỡn, nếu như cậu thực sự muốn học khoa học tự nhiên, tôi không có ý kiến, nhưng nếu chỉ vì điều này, thì không thể đem ra như trò đùa được."

Ôn Viễn biết cậu chắc chắn sẽ không đồng ý, nghe được câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, chỉ nhỏ giọng đáp rồi lại thở dài một hơi.

Phó Ngôn chỉ im lặng che ô, không chen vào, anh nghĩ đến những gì người đàn ông đã nói với mình trước kho ra ngoài vào sáng sớm hôm nay, đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài người đàn ông này quan tâm đến tình hình học tập của Phó Ngôn, nhưng lại là giọng điệu ra lệnh, "Đến lúc đó, nhất định phải cho ta một lý do."

Học Văn đối với công ty của Phó gia không thể giúp được điều gì, tuy rằng ông ta không coi trọng đứa con trai này, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta có thể nhìn Phó Ngôn tùy ý lựa chọn những thứ mà căn bản làm ông ta chướng mắt.

"Vậy còn cậu, cậu chọn cái gì?" hỏi xong ý định của bọn đàn em, lúc này Cố Từ mới nhận ra cậu dường như đã bỏ qua Phó Ngôn trầm mặc đứng bên cạnh.

Phó Ngôn nghiêm túc chăm chú nhìn cậu, đột nhiêm mỉm cười, kiên định nói: "Giống cậu, lớp văn."

Nghe được câu trả lời của anh, Cố Từ gật đầu, sau đó lại giống như nhớ tới cái gì đó, nói với Phó Ngôn: "Nói như vậy, chúng ta lại có cơ hội làm bạn cùng lớp."

Bọn Ôn Viễn ở bên cạnh vừa hâm mộ vừa ghen tị, nếu điểm số của bọn họ cũng ổn định giống Phó Ngôn, nói không chừng cũng có thể theo chân Cố Từ, đi cùng vào một lớp.

Người trẻ không chăm chỉ, người già sẽ buồn*...

(*Người trẻ không chăm chỉ, người già sẽ buồn (Hối tiếc vô ích về tuổi già): hiểu sơ qua là nếu bạn lười biếng vào lúc trẻ, lúc về già sẽ thấy hối tiếc.:3)

Aii, bọn họ có thể đọc thơ, đây là một tiến bộ rất lớn!

Phó Ngôn lại gần Cố Từ hơn một chút, nghiên phần lớn chiếc ô về phía Cố Từ nhẹ giọng nói: "Ừm, nhất định sẽ có cơ hội." Anh nghiêng đầu nhìn Cố Từ, nội tâm thập phần bình tĩnh, chỉ cần ở bên Cố Từ, mọi ưu phiền đều có thể được buông xuống.


trướctiếp