Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 93: Một trời một vực


trướctiếp

Bởi vì Minh Chúc đeo mặt nạ trên mặt nên Nam Thanh Hà cũng không nhận ra hắn là ai, chỉ trưng vẻ mặt lạnh nhạt ôm quyền.

Na Liêm với hắn tùy ý hàn huyên mấy câu mới nói với Minh Chúc: "Ngươi đưa Hề Sở đi nghỉ đi, ta với Nam lâu chủ còn chuyện phải bàn bạc."

Minh Chúc gật đầu, y được người đẩy tới nơi nghỉ chân.

Nam Thanh Hà có chút tò mò: "Hắn không ở cùng chúng ta à?"

Trong mắt mọi người xung quanh, tu vi của Bất Húy còn cao hơn cả Na Liêm, tất cả đều cho là lần tập kích này của yêu tu là do hắn dẫn đầu.

Na Liêm lắc đầu: "Quỷ Phương phục thù là chuyện của ta, không liên quan đến hắn."

Nam Thanh Hà cau mày: "Hắn sẽ giúp ngươi chứ?"

"Sẽ không đâu."

Nam Thanh Hà lấy làm lạ, hỏi: "Tại sao? Bằng vào tu vi của hắn, lôi kéo được thì đối với chuyện phục thù của ngươi trăm lợi chứ không hại."

Na Liêm nhàn nhạt đáp: "Chuyện phục thù của ta có thể kéo tất cả vào nhưng chỉ mình hắn là không thể."

Hắn ở dưới đáy Tế Nhật chịu khổ nhiều như vậy, từng không chỉ trăm lần van nài Na Liêm giết mình nhưng mỗi lần đều bị một viên Lưu Ảnh Châu rẻ tiền gọi thần trí về.

Thế gian này đã chẳng còn bao nhiêu chuyện có thể khiến hắn sống tiếp, bản thân mình cũng không thể coi hắn là công cụ mà lợi dụng.

Lược Nguyệt Lâu giàu ngang một nước, chỗ ở sắp xếp cho hai vị khách quý đương nhiên cũng là chỗ thượng đẳng, cơ mà Minh Chúc chẳng còn tinh lực để ý xem bốn phía có bao nhiêu xa hoa, lòng hắn đều đang nghĩ đến lời Na Liêm nói khi nãy.

Gì mà… người mình nhớ nhiều nhất là đệ ấy?

Gì mà… rễ tình bén sâu?

Minh Chúc vừa nhớ tới mấy lời ấy, tai y ửng đỏ cả, bàn tay đang vỗ về Hề Sở cũng có chút thất thần.

Gã sai vặt đưa người vào trong biệt viện đẹp đẽ rồi cúi người nói: "Nếu đại nhân còn việc gì xin cứ dặn dò."

"Lui xuống đi."

Xung quanh chẳng còn ai, Minh Chúc dùng linh lực đẩy xe lăn tới bên cửa sổ. Y mở cửa ra, chẳng bao lâu sau, một con rắn xanh trườn qua song cửa sổ, cuộn thành vòng nhả tin cho Minh Chúc.

Minh Chúc hỏi: "Bọn họ dừng chân ở đâu?"

Rắn xanh gật gù một hồi, Minh Chúc lập tức cau mày, nói: "Vì sao lại từ chối người của Nhật Chiếu? Ai hạ lệnh cấm?"

Hề Sở làm tổ trong lòng hắn bỗng dưng bị hàn ý bao phủ, nó run rẩy, hốt hoảng ngửa đầu thì thấy ngay khuôn mặt lạnh lùng của Minh Chúc, lòng bàn tay hắn nắm chặt thành quyền, đốt ngón tay trắng cả.

"Nam Thanh Hà…"

Hắn lẩm nhẩm cái tên này rồi hít sâu một hơi, thu hết sát ý trên người lại, cong tay búng nhẹ lên đầu con rắn, nói: "Biết rồi, ra ngoài chơi đi."

Rắn nhỏ nhanh nhẹn trườn đi.

Lúc chẳng có ai, khuôn mặt Minh Chúc luôn không có biểu cảm nào, hắn ngồi ngay ngắn trên xe lăn một lúc lâu, trong lòng đều là câu "người thành Duyệt Ngọc đều không tiếp đón bọn họ, có thể phải ngủ ngoài đường" ban nãy của rắn xanh.

Lát sau, hắn không nhịn được nữa, vùng vẫy đứng dậy khỏi xe lăn, ngón tay chạm bên hông trút linh lực vào chống đỡ thân thể ngả nghiêng của mình sau đó ôm Hề Sở ra cửa.

Bên ngoài phố chợ đen của Lược Nguyệt Lâu, ở một khách điếm nọ, Lục Thanh Không đang chửi lấy chửi để: "Các ngươi là mắt chó xem thường người khác phải không?! Phải không phải không mấy người nói cho ta biết phải không? Cái gì mà khách điếm đầy cả rồi, khách điếm rách nát này của các ngươi lấy đâu ra người mà đầy khách!? Không muốn kiếm tiền thì cứ nói thẳng, lừa người ta thì hay ho gì. Mấy người nói coi thành Duyệt Ngọc mấy người đều mặt dày thế hả? Hả hả hả? Nói đi!"

Gã sai vặt gần như đã bị Lục Thanh Không phun từng chấm nước bọt đầy cả vào mặt, khổ mà không thể nói chỉ đành xin lỗi thật kêu.


trướctiếp