Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 91: Lẽ trời sáng soi


trướctiếp

Na Liêm đang chỉnh đốn thủ hạ, chuẩn bị đến thành Duyệt Ngọc trước. Thần thức hắn cũng trước sau chào hỏi, sau đó lại phân phó người bên cạnh: "Ngoài thành Thủ An không phải có Hành Diên đài à, tìm người đi cướp Hành Diên xuống, từ Thủ An tới Duyệt Ngọc đại khái tốn một ngày một đêm, không sao, thứ ta có là thời gian."

Minh Chúc đưa tay chống cằm, cũng chẳng ngắt lời tựa như rất tò mò nhìn Na Liêm bận tới lui.

Na Liêm nhiều việc, một hồi thì có mấy tốp người đến tìm, hắn càng xử lý càng không kiên nhẫn, trên mặt hiện lên vẻ tàn ác, nhìn như rất muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

"Lại đến nữa à? Không phải đã treo thi thể mấy đại năng đến gây hấn trên cổng thành rồi sao? Làm sao bọn chúng lại không biết sống chết như vậy?! Ngươi dẫn mấy người đi xử lý đi, thủ đoạn đẫm máu tí."

Nghe tới đây Minh Chúc mới lười biếng nói: "Na Liêm."

Na Liêm nói xong chỉ thị mới phất tay cho người bên cạnh lui đi, trong lúc bận rộn còn nhìn Minh Chúc một cái rồi lại nhìn về thư tín trong tay, không để ý nói: "Chắc ngươi về Nhật Chiếu chứ nhỉ, làm gì phải giấu ta, ta lại không cản ngươi. Sao rồi, chơi vui không?"

Minh Chúc nghiêm túc nghĩ lại: "Hình như cũng vui lắm, có điều bên này mưa rồi, ta có chút lạnh."

Cũng không biết Na Liêm có nghe không, hàm hồ đáp lời lại không kiên nhẫn nói: "Xử lý ổn chưa? Sao còn ồn tới vậy? Còn phải ta tự mình lên à?"

Minh Chúc cười nhẹ, nói: "Na Liêm."

Na Liêm đáp lại: "Làm sao?"

Hẳn là thành Thủ An lại có tu sĩ đại năng tới khiêu khích, vẻ mặt Na Liêm chẳng chút nhẫn nại tựa như muốn xông thẳng đi xé ngươi, Minh Chúc vẫn luôn ở bên an tĩnh nhìn bỗng dưng nói: "Na Liêm, tới đón ta đi."

Na Liêm ngây ra, ánh mắt mới rơi lên người Minh Chúc, hắn cau mày: "Cái gì?"

Khuôn mặt Minh Chúc vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng chỉ lát sau, nụ cười trên khuôn mặt hằn từng chút rơi mất giống như thay đổi vẻ mặt, đôi mắt vẫn luôn như khô cằn trong nháy mắt như thể nước mắt chực trào ra, từ trong đôi mắt lưu ly chầm chậm rơi.

Na Liêm kinh hãi, có chút không biết phải làm sao: "Làm sao rồi? Không phải nói là chơi vui à, sao còn khóc, đập trúng tông phải thứ gì rồi sao? Đau hả?"

Minh Chúc chỉ cảm thấy sương xám mông lung trong tim mình như tản đi cả, tình cảm như thủy triều rút xuống mà ra khiến đầu trái tim mấy mươi năm chưa từng có tình cảm của hắn chẳng thể chịu nỗi tình cảm to lớn phức tạp ấy, chỉ đành hóa giọt lệ, từng giọt chảy ra ngoài.

"Na Liêm… Na Liêm, ngươi… ngươi đến đón ta…" nước mắt Minh Chúc rơi lã chã, rất nhanh đã đầy cả mặt, hắn khóc tới run cả giọng, như con thú nhỏ chẳng tìm thấy nhà, hoảng loạn lại sợ sệt, "Ngươi… Ngươi đến đón ta có được không? Ngươi đến đón ta…"

Na Liêm chưa bao giờ thấy Minh Chúc khóc thành bộ dạng này, lúc này càng thêm hoảng loạn: "Ta… Ta sắp dẫn người tới thành Duyệt Ngọc rồi, sợ là nhất thời nửa khắc…"

Hắn còn chưa nói hết, Minh Chúc bỗng dưng khóc lớn tiếng, hắn ngồi trên bậc thang, nước mưa từ trên trời rơi xuống xối dẫm người, hắn chẳng chút cố kỵ khóc thật to.

"Ngươi tới đón ta về nhà đi… Ngươi tới đón ta, ngươi tới đón ta!"

Minh Chúc vùi đầu vào đầu gối, tóc trắng ướt đẫm rũ xuống, chỉ có âm thanh run rẩy mịt mờ, nức nở nghẹn ngào truyền tới: "Van ngươi, đến đón ta về nhà… hu hu Na Liêm…"

"Ngay cả ngươi cũng không cần ta sao?"

"Na Liêm, ta chết không được, nếu cả ngươi cũng không cần ta, ta phải làm sao đây?"

"Ngươi tới tìm ta được không? Ta không biết đường, ta cũng không đi nổi…'" Minh Chúc khóc đến cả người phát run, "Ta… Ta đau lắm…"

Na Liêm ngơ ngác nhìn hắn, kế đó chỉ để lại một câu: "Chờ ta."


trướctiếp