Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 73: Bốn bể thanh bình


trướctiếp

Trong khoảnh khắc yêu tu rơi vào trận pháp, Hành Diên bị vây khốn thoát khỏi trói buộc sau cùng, bay vọt vào màn trời.

Minh Phù Hoa đứng ngay bậc thang lên suýt ngã xuống bèn vịn vội lan can để ổn định lại rồi mới bước nhanh mấy bước đẩy mở cửa phòng của Minh Chúc.

Khắp phòng ngập mùi máu tanh, nửa song cửa sổ trong một chốc đã bị phá, thân thể Dịch Phụ Cư nằm bên tường, chắc là bị thương nặng, người đã hôn mê.

Bên khung cửa sổ vỡ nát, kiếm Hồng Liên rơi vào giữa vũng máu.

Lúc Minh Phù Hoa bước vào, tay trái bị chặt rơi, máu me đầm đìa đã bị một vốc lửa Hồng Liên đốt sạch chẳng sót lại gì.

Minh Phù Hoa thuận mắt nhìn khắp lượt, chẳng thấy bóng dáng Minh Chúc đâu cả, lòng nàng thấy lạ nhưng thấy Dịch Phụ Cư hôn mê đấy thì bước ngay tới đỡ người dậy.

Lát sau, Hành Diên vững vàng đáp xuống cánh đồng hoang vu cách xa vách Tế Nhật, mấy người tụ lại trong phòng Dịch Phụ Cư, trên mặt đều là vẻ sầu lo.

Sắc mặt Thẩm Đệ An rất xấu, hắn thu hồi linh thực thăm dò khỏi kinh mạch bị vỡ nát Dịch Phụ Cư, nói: "Kinh mạch cả người Nhị sư huynh trọng thương cả, tu vi trong một chốc, e là…"

Minh Phù Hoa không lo nhiều được, vội hỏi: "Vết thương có thể chữa hết không?"

Thẩm Đệ An đáp: "Cái này là đương nhiên, chỉ cần chút thời gian tính mạng không có gì đáng ngại cả."

Bấy giờ Minh Phù Hoa mới thở phào một hơi, dịu dàng nắm tay Dịch Phụ Cư cọ lên bên mặt, trong đôi mắt lạnh lùng ấy hiện ra một tia dịu dàng, đó là vẻ mặt chỉ hiện ra khi đối mặt với Dịch Phụ Cư.

Lúc này, Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không đẩy cửa bước vào, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Chu Phụ Tuyết nhìn Dịch Phụ Cư, nói: "Bao giờ Nhị sư huynh mới có thể tỉnh lại? Bọn đệ đã tìm trên Hành Diên hết một lượt rồi cũng không tìm thấy bóng dáng đại sư huynh đâu hết."

Thẩm Đệ An chỉ vào thanh kiếm Hồng Liên trên bàn, nói: "Kiếm của đại sư huynh còn đây, người không đi xa đâu, chắc là Nhị sư huynh muốn bảo vệ người nên kêu huynh ấy đi trước, không chừng trốn trong góc nào thôi, mọi người tìm lại thử xem."

Lục Thanh Không nhăn mày: "Bọn ta đã tìm ba lượt rồi, tìm không ra."

Du Nữ nói khẽ: "Thất sư huynh đã xảy ra chuyện rồi, mong là đại sư huynh đừng gặp chuyện gì."

Chu Phụ Tuyết nghe không đặng nhất là mấy lời này, hắn lập tức ngẩng đầu lạnh lùng liếc nàng rồi quay người ra ngoài.

Lát sau, Quy Ninh quay lại từ chỗ vách Tế Nhật, trên người mang theo vết máu, y đáp xuống Hành Diên đã hỏi: "Minh Chúc sao rồi?"

Chu Phụ Tuyết với Lục Thanh Không đã lục tung Hành Diên mấy bận đều không tìm thấy bóng dáng Minh Chúc đâu cả, dồn dập lắc đầu.

Quy Ninh chau màu, y mở bàn tay ra, lòng bàn tay ngưng kết thành sợi dây đỏ, đó là đồng tâm kết thắt trên người Minh Chúc, nó không chỉ trói buộc mà còn có thể dựa theo linh lực mà tìm ra người đó ở đâu.

Chỉ là đồng tâm kết ấy vừa hiện lên, sợi dây lại như bị thứ gì lôi kéo xoay tại chỗ mãi, cứ như không tìm thấy người vậy, nó nổ tung như sợi hoa bay bay rồi biến mất giữa không trung.

Vẻ mặt của Quy Ninh lập tức xấu đi.

Đồng tâm kết đứt, đấy là nói rõ người được thắt đồng tâm kết đó hoặc là phá giải được nó hoặc là đã chết.

Quy Ninh linh lực ngập trời, vốn dĩ không ai có năng lực phá giải đồng tâm kết do y thắt ra, vậy thì chỉ còn khả năng kia.

Y nắm chặt lòng bàn tay mình, trên mặt là lệ khí lạnh căm: "Rốt cuộc Minh Chúc đi đâu rồi? Dịch Phụ Cư đâu? Ta kêu nó bảo vệ Minh Chúc cho tốt, nó bảo vệ đi đâu rồi?"

Đây là lần đầu mọi người thấy Quy Ninh tức giận như vậy.

Quy Ninh bỏ mọi người lại phía sau, đẩy cửa vào phòng Dịch Phụ Cư thì thấy người nằm trên giường hôn mê chưa tỉnh, nhất thời ngây ra.

Lục Thanh Không với Thẩm Đệ An đuổi theo phía sau, nhỏ giọng giải thích: "Nhị sư huynh bị thương nặng, giờ còn hôn mê chưa tỉnh lại, có khi cũng không biết đại sư huynh đi đâu rồi, nhưng kiếm Hồng Liên của đại sư huynh còn đây, chắc không đi xa đâu."

Quy Ninh rũ mắt nhìn thanh kiếm Hồng Liên trên bàn, cắn chặt răng, đanh giọng nói: "Đi tìm cho ta!"

Mọi người bị dọa một trận, đang định ra ngoài bỗng thấy từ trong tay áo Quy Ninh bay ra một ngọc lệnh đẹp đẽ óng ánh, trên chạm trổ đầy hoa văn Nhật Chiếu, phía dưới còn treo lủng lẳng tua rua màu bạc.


trướctiếp