Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 68: Cá thịt trên thớt


trướctiếp

Trở thượng ngư nhục: Hình dung việc rơi vào hoàn cảnh khó khăn, số mạng nằm trong tay kẻ khác

Minh Chúc cảm giác được Minh Chiêu với Chu Minh Trọng thi thoảng lại nhìn về phía mình, ánh mắt làm da đầu người ta có chút tê dại, hắn hơi run, lặng lẽ nhích lại gần Chu Phụ Tuyết, nói khẽ: "Đó là cha đệ à?"

Chu Phụ Tuyết nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Minh Chúc nói: "Nom bộ nham nhở(1) thế chắc cũng không làm ra chuyện người làm được nhỉ?"

Chu Phụ Tuyết: "..."

Nhưng Minh Chúc cũng không nói sai, rõ ràng là con trai ruột mình thế mà vừa thấy không có linh mạch thì vứt đi như giày rách, ngần ấy năm không lo không hỏi tới, có khi chuyện Minh Chiêu đưa con mình lên làm vỏ kiếm người này cũng biết, nghĩ như thế, Chu Minh Trọng hình như càng chẳng ra thứ gì.

Minh Chúc nhìn vẻ mặt không có gì nói của Chu Phụ Tuyết thì lập tức phản ứng lại. Nói sao cũng là cha ruột của người ta, chắc chắn không thích người ta chỉ mặt chỉ mũi mắng cho, khô khốc nói: "Xin, xin lỗi, huynh không có ý đó, huynh chỉ là… nói linh tinh thôi…"

Chu Phụ Tuyết rũ mắt, y nhàn nhạt đáp: "Đệ biết rồi."

Hơn nửa canh giờ tiếp theo, hai người chẳng nói chuyện mà mấy người Quy Ninh cách đó không xa lại như thấp giọng thương thảo gì đó, ánh mắt cứ bay sang đấy khiến Minh Chúc theo bản năng cảm giác được trận kinh sợ.

Mãi tới khi Quy Ninh chân nhân xé mở kết giới, Minh Chúc mới cất bước chạy sang ngồi xổm xuống bên cạnh, ôm eo Quy Ninh, nói khẽ: "Sư phụ, rốt cuộc mọi người nói gì vậy, đồ nhi đi được chưa?"

Minh Chiêu thấy con trai mình dính người ngoài thì thấy không thoải mái, da cười thịt chẳng động, nói: "Con trai, bọn ta đang bàn bạc hôn sự của con và Chu Phụ Tuyết đó, mạo muội hỏi chút, hai người bọn con ở bên nhau, ai trên ai dưới?"

Minh Chúc: "..."

Chu Phụ Tuyết: "..."

Minh Chúc trừng to mắt nhìn Minh Chiêu, như vậy cả buổi mới không tin được nhìn ông ta, nói: "Ông, ông…"

Hắn sợ tới mức cả người run rẩy, "ông" nửa buổi cũng không nói ra được gì. Quy Ninh chân nhân sờ nhẹ đầu hắn, cười như không cười, nói: "Minh Chiêu, ngươi còn nói thêm một câu nữa, tiền rượu hôm nay ngươi trả."

Quỷ nghèo Minh Chiêu lập tức làm dấu tay "Ta im miệng", không dám nói nữa.

Cuối cùng Minh Chúc cũng phản ứng lại, sắc mặt biến xanh mét. Hắn nhằm ngay đầu Minh Chiêu mà quẳng túi giấy dầu chứa kẹo đá trong tay ra như tiên nữ rải hoa, rải hết lên người ông ta rồi quay người nhanh chóng chạy đi.

Chu Phụ Tuyết thấy tình hình này thì quay qua hành lễ với bọn họ, thêm câu cáo biệt rồi bất đắc dĩ đi theo cùng.

Minh Chiêu bị ném cả đầu toàn là kẹo cũng không để ý mà còn lấy tay gom số kẹo vụn rơi trên bàn lại thành đống, nhón bỏ vào miệng, "ừm" một tiếng, quay qua ừm ừ với Quy Ninh chân nhân: "Quy Ninh à, nể tình ta chạy muốn gãy chân tới chỗ hẹn trước, lát nữa mua cho ta túi kẹo đi, nè, giống kẹo đá này nè."

Quy Ninh chẳng buồn ý đến hắn, quay người đi ngay.

Minh Chiêu theo sau la oai oái: "Ngươi ngươi đừng đi chứ, trả tiền rượu chưa đó?"

Mà bên kia, lúc Minh Chúc giận đùng đùng ra khỏi con hẻm thì trời đã tối hoàn toàn, trên đường lớn người vẫn như cũ chưa tàn ngược lại còn có thêm mấy quầy hàng chợ đêm. Hai bên đường, cứ cách vài bước chân lại treo một chiếc đèn lồng màu sắc ấm cúng, soi cả con phố sáng như ban ngày, nom còn náo nhiệt hơn cả ban ngày.

Chu Phụ Tuyết không gần cũng chẳng xa đi sau lưng hắn, dịu dàng nói: "Sư huynh, đi chậm một chút, cẩn thận đụng phải người ta."

Minh Chúc quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, nói: "Tại đệ hết."

Nếu đầu Chu Phụ Tuyết không lên cơn làm ra chuyện mạo phạm đó, Minh Chiêu cũng sẽ không đem chuyện phiền phức ấy ra trêu hắn.

Chu Phụ Tuyết không biết phải nói sao: "Vâng, là lỗi của đệ, sư huynh tha thứ cho đệ đi."


trướctiếp