Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 59: Giây lát thoáng qua


trướctiếp

Lúc này đây, lớp sáng có thể nói là gà bay chó nhảy, Lục Thanh Không như chó dại cắn người khắp nơi, cắn chỗ này cắn cái kia, tất cả đệ tử nội môn của Nhật Chiếu, kể cả Chu Phụ Tuyết vô tội cũng bị cắn một phát.

Chu Phụ Tuyết: "..."

Từ sau cái ngày Minh Chúc trở về từ chỗ Quy Ninh chân nhân, Chu Phụ Tuyết đã yên lặng dọn tới nơi xa nhất của núi Nhật Chiếu, Lạc Hoa cư. Ngày ngày không gặp ai, lớp buổi sáng hôm nay hắn cũng mang tâm tình tới nghe giảng, không biết mấy ngày ngắn ngủi qua núi Nhật Chiếu lại xảy ra chuyện như vậy.

Ngay khi khắp mặt hắn còn đầy mê mang đã bị Lục Thanh Không "gâu" một tiếng, ác độc cắn cho, bị ép kéo lên bục giảng nhận tội.

Thương Yên Phùng, Dịch Phụ Cư, Yến Tuyết Ngọc, cả Thẩm Đệ An cũng bị bắt lên nhận tội. May mà bọn họ ở chung Minh Chúc thành quen, da mặt dày vô cùng, dăm ba câu nhận sai xong thì thong thả bước xuống.

Chu Phụ Tuyết nào có như bọn họ không biết xấu hổ, luống cuống tay chân đứng trên bục, đối diện ánh mắt của mọi người đầy nghi hoặc.

Có người kêu vang: "Thập Tam sư huynh, nói đi chứ!"

Mặt mày Chu Phụ Tuyết trắng bệch, ấp úng nửa ngày, một chữ cũng không nói ra được.

Minh Chúc thấy vậy thì nhẹ thở dài, chẳng coi ai vào mắt mà bước tới nắm tay Chu Phụ Tuyết, hơi dùng sức kéo hắn khỏi bục, bản thân thì vui vẻ đứng lên đó, cười mỉm nói: "Quậy lâu như thế rồi, nghe sư huynh đây nói một câu đi."

Chu Phụ Tuyết nhẹ nhõm thở ra, vội về chỗ ngồi.

Mọi người quên cả kêu Chu Phụ Tuyết, cất giọng nói với Minh Chúc: "Đại sư huynh ơi, rốt cuộc huynh thấy mấy lời đồn đại này như thế nào?"

Minh Chúc cười đáp: "Phản ứng đầu tiên của huynh là xong đời nghé non, chắc chắn sư phụ sẽ phạt huynh."

Mọi người cười vang.

Chuyện Quy Ninh chân nhân đó giờ không thích Minh Chúc là chuyện mọi người ai cũng biết nhưng không ai nói ra.

"Nói sao nghe vậy, ba người thành hổ, đối với mọi người mấy thứ này chắc chỉ là lời môi dưới chạm môi trên, nhưng với đương sự bị mọi người áp vào mà nói có khi trở thành vết nhơ cả đời họ," Minh Chúc chớp mắt với bọn họ, mềm giọng nói: "nên mọi người sau này phải ngoan ngoãn, đừng có nghe gió kêu thành mưa, biết chưa?"

"Nghe lời sư huynh!"

Ngay lúc này duyên qua đường của Minh Chúc hiện rõ, hắn nói gì dường như chẳng ai phản bác, tất cả đều gật đầu hô phải.

Minh Chúc cười cười.

Đột nhiên có người hỏi: "Đại sư huynh dung mạo khuynh thành, núi Nhật Chiếu chắc chắn có người đem lòng ngưỡng mộ, bọn đệ vẫn luôn muốn biết đối với sự ái mộ của nam nhân, huynh có cách nhìn như thế nào?"

Lời vừa nói ra, ai nấy mắt đều sáng rực mà nhìn hắn, tựa như luôn có điều băn khoăn về vấn đề này từ lâu. Dù sao Bắc, Tây hai núi xưa nay không thông, cả ngày ngẩng đầu cúi đầu toàn nam nhân, khó tránh khỏi có ai đó sinh ra tình cảm không thể nói với khuôn mặt khó phân nam nữ của đại sư huynh.

Chu Phụ Tuyết ở trong góc cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

Minh Chúc chẳng chút biến sắc, hắn chống khủy tay lên bàn, hơi thấp lưng, cúi người, mái tóc dài trượt khỏi vai, khóe mắt có loại mị hoặc đẹp đẽ tự nhiên. Hắn nháy mắt với đệ tử nam kia, ái muội nói: "Sao nào? Đệ cũng ái mộ huynh?"

Tức thì đệ tử đó đỏ bừng mặt: "Đệ đệ đệ đệ không có."

Quy Hà đứng bên ho khan, nhắc hắn chú ý thuần phong mỹ tục(1).

Bấy giờ Minh Chúc mới thu hồi ánh mắt ái muội, cười nói: "Sự ái mộ của nam nhân à, nói thật thì huynh không tiếp nhận được. Đừng thấy sư huynh mỗi ngày phóng đãng… phóng túng không chịu trói buộc, thật ra huynh là kẻ bảo thủ dung tục cứng nhắc đấy, dù sao thì âm dương giao thoa mới là chính đạo, hai người nam ở cạnh nhau thì thành cái dạng gì. Đại sư huynh đây chỉ có khuôn mặt là coi được, nếu có ngày huynh tuổi già sắc tàn, mấy đệ còn ái mộ nổi gương mặt đó không?"

Trong chớp mắt, mặt Chu Phụ Tuyết trắng bệch vì hắn biết lời này của Minh Chúc là nói với mình.

Minh Chúc chẳng nhìn đến hắn, chốt lại vấn đề: "Nên là đại sư huynh yên tĩnh làm đóa hoa xinh đẹp cho mọi người ngắm là được, cơ mà đừng động tay động chân à."

Mọi người kêu rên cả.


trướctiếp