Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 47: Oan gia ngõ hẹp


trướctiếp

Ánh mắt Minh Chúc trầm lại, nghĩ ngợi một lát hắn mới cắn răng gỡ hết lụa trắng quấn trên tay trái ra, miệng vết thương còn chưa khép lập tức ứa máu.

Chu Phụ Tuyết cuống quýt ngăn hắn lại, hạ giọng nói: "Huynh làm gì vậy?"

Minh Chúc moi từ nhẫn trữ ra một đôi găng tay đen, cau mày mang vào tay, quấn chiếc áo choàng đen Thẩm Hồng Xuyên đưa cho quanh người một lượt, che lại vết thương trên tay mình, nói nhanh: "Tầng giữa quá ít người, rất dễ bại lộ, trước hết huynh sẽ vào châu Chẩn Vực, mấy đệ đợi lát nữa lựa lúc trà trộn xuống tầng dưới cùng, chỗ nào người đông dễ lộ chưa biết chừng lại có thể trót lọt cho qua... Tiểu Thập Tam đừng nhăn mày nữa, hiện tại huynh không cảm thấy đau được, không sao."

Chung đụng năm năm qua, vốn Chu Phụ Tuyết cũng quen với xưng hô Thập Tam lúc Minh Chúc quở trách hay vui cười, mỗi lần nghe tới đều cảm giác âm thanh réo rắt, tựa như lưỡi câu cào đùa đầu quả tim mình, làm cả người hắn tê dại. Nhưng giờ phút này, nhìn Minh Chúc dùng vẻ mặt chẳng có gì to tát bảo hắn không cần lo lắng, hắn lại không kiềm được mà dâng lên nỗi bi ai vì sự bất lực của bản thân.

Thiếu niên từ nhỏ đã cô khổ lênh đênh, bị buộc phải nhìn hết ấm lạnh chốn hồng trần từ sớm, trái tim lạnh tựa băng sương, nhưng vào lúc này, nhìn Minh Chuc tay trái đang run nhưng miệng vẫn cố mỉm cười, lòng không dưng bỗng dâng lên khát khao trở nên mạnh mẽ hơn.

"Nếu tu vi mình cao hơn một chút đã tốt rồi." Chu Phụ Tuyết cắn nhẹ hàm răng, nghĩ thầm, "Như vậy thì xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đều bảo vệ được huynh ấy, huynh ấy cũng không phải chịu tội nhiều như vậy."

Minh Chúc nào biết lòng Chu Phụ Tuyết như biển lật sông đảo, hắn dặn dò nhanh hai người mấy câu rồi đeo mặt nạ vào, để cho Lục Thanh Không thu vào châu Chẩn Vực.

Quả đúng như lời Chu Phụ Tuyết nói, hai kẻ đó đứng tần ngần trước phòng Minh Chúc một hồi cũng trải thần thức ra, đến khi tra ra trong phòng không có ai, hình như bọn chúng còn mắng gì đó, kế đó đi qua đi lại khắp tầng giữa để tìm kiếm. Ở tầng giữa đều là kẻ có quyền thế, dù bọn chúng tu vi cao đi chăng nữa cũng không dám trải thần thức ra hoàn toàn, chỉ có thể cẩn thận mà dò xét.

Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết mặt không tỏ vẻ gì, trùm áo choàng đen lên rồi đường hoàng ra khỏi phòng, tỏ vẻ không kiên nhẫn đi xuống tầng dưới, mà hai người nam cuối hành lang dài như nhận ra gì đó, đột nhiên nói với bọn họ: "Đứng lại."

Lục Thanh Không không kiên nhẫn nhướng mi, dưới sự che đậy của áo choàng mũ to liếc nhìn Chu Phụ Tuyết, kế đó bước nhanh tới cầu thang gỗ, vịn lan can nhảy xuống, trong lúc hai kẻ kia chưa kịp phản ứng đã nhảy tới khoang thuyền tầng dưới.

Hai kẻ lùng bắt người kia hùng hổ đuổi theo xuống, phóng tầm mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy người đông nghìn nghịt, không cách nào nhìn ra ai là hai kẻ ban nãy.

Hai tên này mắng khẽ một tiếng, lại bàn với nhau mấy câu rồi cau mày chui vào đám đông, bắt đầu tìm kiếm từng chút một.

Lục Thanh Không với Chu Phụ Tuyết trong một góc nhanh chóng thay áo choàng đen ra, khoác tấm áo choàng vải thô xám xịt khác lên, giữa một vùng ồn ào xô bồ tìm ra chỗ trống ngồi thẳng xuống, không soi mói chút nào.

Lục Thanh Không ngồi trong một góc dơ bẩn hỗn loạn, thấp giọng: "Sư huynh đoán quả không sai, hai kẻ bọn chúng chắc muốn độc chiếm tiền thưởng nên sẽ không chủ động rêu rao chuyện sư huynh, chúng ta chỉ cần ngồi đây chờ vào đêm là được rồi."

Chu Phụ Tuyết nhíu mày chặt muốn chết, hắn vô ý chà tay vào tường, chà ra một tay đầy muội đen, tầng này mỗi ngày qua lại nhiều người, không biết bao lâu rồi chưa ai dọn dẹp, mặt đất, tường đều dơ bẩn, Chu Phụ Tuyết luôn yêu cái sạch cứ như muốn ói, ra sức chùi muội bẩn vài quần áo Lục Thanh Không.

Lục Thanh Không lôi thôi lếch thếch cũng không để ý ngược lại còn quệt tay vào tường quẹt muội, quệt lung tung lên mặt Chu Phụ Tuyết rồi lại chùi mặt mình mấy cái làm cả người hợp với xung quanh thành một thể, dù hai gã kia có đi qua cũng sẽ không nhận ra tí nào.

Chu Phụ Tuyết suýt dựng lông khắp người, nhưng sợ bại lộ thân phận bèn ép thấp giọng, khàn khàn nói: "Ngươi làm gì đó?"

Lục Thanh Không không để cơn giận của hắn vào mắt, lời ít ý nhiều đáp: "Ngụy trang."

Chu Phụ Tuyết giận run người nhưng không nói được gì đành quay đầu không để ý hắn, nghiến răng nghiến lợi ghi thù Lục Thanh Không một trăm lần.

Hai kẻ vì tiền thưởng kia cũng bám riết không buông, chen chúc giữa thảm cảnh đám người ở tầng dưới gượng ép tìm nửa canh giờ cũng không bỏ cuộc, Lục Thanh Không ở trong góc muốn ngủ gật luôn.

Chu Phụ Tuyết đơn phương chiến tranh mặt lạnh với Lục Thanh Không một lúc, cuối cùng vẫn không cam tâm tình nguyện quay đầu, khuôn mặt dơ hầy tràn đầy vẻ ghét bỏ: "Nửa canh giờ sắp tới rồi, để sư huynh ở trong đó sợ là không ổn."

Lục Thanh Không ậm ờ không chú ý lắm, khi nhìn thấy hai kẻ ở phía xa xoay người sang hướng khác thì nói với Chu Phụ Tuyết: "Mở áo choàng ra."

Chu Phụ Tuyết nghe vậy chẳng kịp nghĩ nhiều, xốc áo choàng to rộng trên người mình lên, kế đó châu Chẩn Vực lóe lên, Minh Chúc xuất hiện giữa không khí, bị Lục Thanh Không ném thẳng vào áo Chu Phụ Tuyết.

Chu Phụ Tuyết phản ứng rất nhanh, bọc áo choàng to rộng lại, đón Minh Chúc vào lòng mình.

Minh Chúc cuộn người thành một cục, che miệng sít sao không cho mình nôn ra, trong mắt toàn là hơi nước.

Chu Phụ Tuyết nhìn thấy bộ dáng rất khó chịu của hắn thì nhẹ nhàng xoa lưng cho, nói: "Đừng nhịn, phun ra là ổn ngay."

Bây giờ Minh Chúc đang rúc trong người Chu Phụ Tuyết. Hắn sợ bị phát hiện nên không thể cử động, nếu ói ra chỉ sợ phun hết vào người Chu Phụ Tuyết, Chu Phụ Tuyết ưa thói sạch sẽ lại chủ động bảo hắn không cần nhịn, ý tứ rõ ràng dễ thấy.


trướctiếp