Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 44: Bèo nước gặp nhau


trướctiếp

Lục Thanh Không: "Chỉ vì chuyện này? Không phải… đầu óc Nam Thanh Hà đó có bệnh à? Hề Sở chết rồi thì liên quan gì sư huynh, không phải Chu Phụ Tuyết cũng nói hôm qua trên tầng cao nhất còn có một người đàn ông à, không chừng là do hắn ta giết."

Thẩm Hồng Xuyên đưa ngón tay ra hiệu: "Suỵt, lát nữa đừng nói cái này trước mặt sư huynh."

Lục Thanh Không không biết lý do, nhưng hắn nhìn vẻ mặt Thẩm Hồng Xuyên hiếm khi nghiêm trọng thế nên cũng gật đầu.

Thẩm Hồng Xuyên nhẹ chân nhẹ tiếng đẩy cửa, nhấc chân bước vào.

Minh Chúc không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, hắn đang ngồi trên bệ cửa sổ mở toang, lơ đễnh co một chân lại, cổ tay trắng nõn để lên đầu gối, điệu bộ lười nhác mà ưu nhã.

Chu Phụ Tuyết chắc là mệt rồi, lúc này đang ghé vào mép giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trên người hằn còn đắp lên một chiếc áo ngoài màu đỏ.

Thẩm Hồng Xuyên nhìn dáng vẻ bây giờ của Minh Chúc, nhất thời ngẩn ngơ.

Khuôn mặt đẹp đẽ của Minh Chúc mang theo chút tái nhợt vì bệnh, lông mi hơi rũ, hắn không tập trung mà nhìn chằm chằm tay mình, tóc đen như thác nước rơi bồng bềnh tản mạn sau lưng, bị gió từ ngoài cửa sổ thổi đến phất phơ.

"Sư huynh?"

Minh Chúc giật mình bừng tỉnh, quay đầu híp mắt nhìn Thẩm Hồng Xuyên và Lục Thanh Không đứng trước cửa, lâu sau mới hiện ra nụ cười khẽ: "Đến rồi à?"

Hắn vẫn luôn tỉnh táo, lời vừa nãy Thẩm Hồng Xuyên với Lục Thanh Không nói hắn nghe cả, Thẩm Hồng Xuyên cũng không giấu nữa, đi tới đưa lệnh tru phạt cho hắn: "Sư huynh, lệnh tru phạt này..., thành Duyệt Ngọc sợ là không thể ở lại."

Không đúng, phải nói là khắp Ngũ Châu này đều không thể ở lại, một khi xuất hiện trên lệnh tru phạt, trừ khi hoàn toàn thay đổi hình dạng, nếu không thì dù đi tới đâu cũng đều sẽ có người vì tiền thưởng mà đuổi đến giết hắn.

Minh Chúc cầm tờ lệnh tru phạt kia, mắt hờ hững quét qua, khi nhìn tới lạc khoản đề Nam Thanh Hà của Lược Nguyệt Lâu cũng không thay đổi sắc mặt, nhẹ búng vào tờ giấy mỏng, bất đắc dĩ nói: "Cái này là có ý muốn huynh quay về Nhật Chiếu à? Có đôi khi huynh hoài nghi Nam Thanh Hà với tiểu sư thúc đã bàn trước, tới ép huynh về."

Lục Thanh Không có chút tức giận nhưng hắn thấy bộ dạng ốm yếu của Minh Chúc cũng không tiện làm ầm lên, hằn chỉ đành ngại ngùng mà mở miệng nói: "Sư huynh, huynh… huynh đừng thương tâm…"

Minh Chúc chớp mắt: "Huynh thương tâm cái gì? Ở đâu ra thế?"

Lục Thanh Không lúng túng nói: "Không phải huynh rất thích tên nhãi Nam Thanh Hà đó sao, còn…"

Minh Chúc cười "phụt" một tiếng, tay trái hắn bị băng lớp lớp, nằm yên không thể cử động, hắn đành đưa tay phải nhẹ nhàng vỗ đầu Lục Thanh Không, nhịn cười, nói: "Huynh với Nam Thanh Hà cùng lắm chỉ là người lạ có duyên hai lần(1) gặp nhau thôi, hắn hiểu lầm huynh giết Hề Sở, hận huynh như vậy cũng là đương nhiên, đệ mong hắn sẽ hạ thủ lưu tình với một kẻ xa lạ đã giết chết người hắn yêu thiết tha ư? Chẳng qua chúng ta lập trường khác nhau, có gì mà thương tâm?"

Lục Thanh Không vẫn cứ không phục: '"Nhưng mà hắn…"

"Được, được." Minh Chúc vò tóc hắn lung tung, "Một người lạ mà thôi, để ý vậy làm chi."

Lục Thanh Không nhớ lại một chút, phát hiện ra Minh Chúc đối với kẻ nào hợp nhãn(2) mình đều quen cái nết làm người căm giận này, cũng cảm thấy Minh Chúc có khi không để ý Nam Thanh Hà thật bèn yên tâm.

"Đừng chụp lên đầu đệ, phiền chết được."

Minh Chúc cười to ha ha.

Thẩm Hồng Xuyên đi tới mép giường, đánh thức Chu Phụ Tuyết rồi quay đầu sang chỗ Lục Thanh Không với Minh Chúc đang đùa giỡn, nói: "Tiếp theo sư huynh định đi đâu?"

Chu Phụ Tuyết đang mịt mờ tỉnh lại đột nhiên nghe thấy câu này lập tức tỉnh táo lại ngay, hơi căng thẳng nhìn Minh Chúc.

Minh Chúc vẫn luôn muốn rời khỏi núi Nhật Chiếu, cái này hắn rõ nhất, bây giờ ra ngoài rồi chắc chắn Minh Chúc sẽ không tình nguyện theo hắn trở về.

Chu Phụ Tuyết còn đang lo sợ nơm nớp, Minh Chúc đã nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tùy ý liếc nhìn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Huynh muốn về Nhật Chiếu."

Lời này vừa nói ra, ba người đều sửng sốt.

Thẩm Hồng Xuyên phản ứng đầu tiên, hắn cầm lấy tay phải Minh Chúc đang để trên đầu gối mình, nhíu mày, nói: "Sư huynh, huynh nghĩ kỹ chưa? Nếu lần này quay về, chắc chắn Quy Ninh sẽ không cho huynh rời khỏi nữa."

Lục Thanh Không cũng nói: "Huynh tốn bao nhiêu tinh lực mới ra ngoài được, chẳng lẽ thật sự chỉ ra ngoài nhìn ngắm hồng trần náo nhiệt? Hơn nữa lần này huynh trốn ra, nếu trở về sư phụ nhất định nổi cơn lôi đình, lúc trước huynh bị nhốt ở hàn đàm một năm còn chưa đã ghiền phải không?"

Chu Phụ Tuyết nửa muốn hắn quay về nửa lại không muốn hắn chịu sự khiển trách của Quy Ninh chân nhân thì lập tức rơi vào cảnh khó xử, hắn nhìn Minh Chúc bằng vẻ mặt phức tạp.


trướctiếp