Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 38: Yêu tướng chín đuôi


trướctiếp

Minh Chúc còn muốn hỏi nữa, nhưng nhìn Nam Thanh Hà khóc thành bộ dạng nhem nhuốc này(1) lại có chút không đành lòng, vén tay áo lên lau mặt cho hắn, bất đắc dĩ nói: "Sao lại thích khóc vậy nè? Đừng khóc mà, không muốn nói thì không nói."

Nước mắt của Nam Thanh Hà rơi đầy mặt, càng nói càng cảm thấy uất ức, nắm luôn tay áo Minh Chúc đưa sang lau mặt cho, gào khóc: "Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bọn họ... bọn họ giết Hề Sở, ca ca, hức... Hề Sở là người tốt, bọn họ dựa vào cái gì mà đối xử với hắn như vậy?"

Minh Chúc nghe hắn khóc tới mức đầu to ra cả vòng, xoa nhẹ đầu hắn, dịu dàng an ủi: "Thanh Hà à, trên thế gian này người tốt chưa chắc nhận được quả ngọt(2), có lẽ Hề Sở hắn là người tốt, những Thành Yêu ở thành Đất Trũng cũng có lẽ là chết oan, nhưng vậy thì sao? Chính đệ nói đó, kẻ thắng làm vua còn kẻ thua làm giặc, mặc kệ những kẻ công thành doanh toại kia là loại người xấu xa, bại hoại ra sao, nhưng bọn họ thắng, lịch sử Ngũ Châu cũng do bọn họ ghi lại."

Tuy Minh Chúc không thích lên lớp sáng, nhưng ở núi Nhật Chiếu mười mấy năm, lúc nhàn rỗi cũng xem đại khái sách vở trong Tàng Thư Lâu, nói lên mấy lời như này rành rọt, mặt không đổi sắc.

Nam Thanh Hà vẫn luôn ấm ức khóc, Minh Chúc đành tiếp tục giúp hắn lau nước mắt, trên mặt không có chút nào là không kiên nhẫn.

Ngay khi hai người yên lặng không nói gì, ngoài sảnh trước đột nhiên vang lên tiếng chuông trong trẻo, đánh lên rất có âm làm mặt hồ cạnh bên nổi gợn sóng lăn tăn.

Minh Chúc còn đang nghi hoặc đây là âm thanh gì, trên khuôn mặt của Nam Thanh Hà đột nhiên hiện ra tia run sợ, ngay cả nói cũng chẳng kịp đã loạng choạng chạy ra sảnh trước.

"Ài, Thanh Hà, đợi huynh!" Minh Chúc thấy vậy vội vàng đuổi theo.

Trong sảnh trước là một trận huyên náo, không biết vì sao mọi người đều tránh ra, lộ ra khoảng đất trống thật to ở giữa, một sợi xích bán trong suốt trôi nổi giữa không trung, ngăn cách người ta ra ngoài.

Thẩm Hồng Xuyên hờ hững ngồi uống rượu một bên, nhìn thấy Minh Chúc vội vội vàng vàng chạy vào bèn quay sang vẫy tay với hắn.

Minh Chúc nhìn khắp xung quanh, không phát hiện bóng dáng Nam Thanh Hà: đuổi theo một hồi thế mà vẫn mất dấu hắn, lúc này người đông như thế cũng không thể tìm từng người đành đi tới trước mặt Thẩm Hồng Xuyên, uống ngụm rượu trong tay hắn, ngờ vực hỏi: "Cái này là sao vậy?"

Dáng vẻ Thẩm Hồng Xuyên biếng nhác, nâng cằm, cười đáp: "Vở kịch lớn đến rồi, Hề Sở sắp ra tới."

"À?" Kế bên không có ghế trống, Minh Chúc chống hai tay, tùy ý ngồi lên bàn, hai chân đá trên không trung, để tay lên vai Thẩm Hồng Xuyên, nói: "Huynh vừa nghe nói, Hề Sở là Thành Yêu thành Đất Trũng, chậc, thành Đất Trũng đã bị diệt mấy trăm năm, tới giờ huynh mới biết trên đời vậy mà còn một con Thành Yêu."

Thẩm Hồng Xuyên nhàn nhạt nói: "Truyền rằng tu thành Thành Yêu thành Đất Trũng không dễ, máu có thể chữa thương, đồng tử giúp trường sinh, nội đan có thể hồi sinh người chết, thân thể nếu coi như lô đỉnh dùng bồi bổ, tăng tu vi sẽ càng hiệu quả, cho nên huynh nhìn xung quanh xem..."

Hề Sở chưa ra đến, một số người quanh hắn đã hưng phấn trước, nhìn chằm chằm khoảng đất trống ở giữa, trong con mắt toàn là tham lam và ham muốn.

"Sở dĩ bọn họ chạy theo Lược Nguyệt Lâu như vịt chính là vì ở đây chỉ cần có đủ tiền là có thể mua một đêm ân ái cùng Hề Sở."

Minh Chúc đột nhiên tỉnh ngộ, bấy giờ mới hiểu rõ mấy lời Nam Thanh Hà nói ban nãy là có ý gì.

Chỗ này không phải hoa lâu, nhưng hành vi so với hoa lâu còn làm người ta buồn nôn hơn.

"Nhưng mà theo huynh biết, Thành Yêu thành Đất Trũng không phải có linh lực ngập trời à? Nếu hóa thành yêu tướng, cho dù đại năng kỳ Đại Thừa cũng chẳng làm gì được." Minh Chúc nghi hoặc nói: "Nghe nói hắn là em trai ruột của Na Liêm, thành chủ thành Đất Trũng, sao lại cam tâm chịu nhục... bao năm như vậy?"

Thẩm Hồng Xuyên lại nhấp một hớp rượu, cười như không cười, nói: "Bởi vì trong tay Nam Việt có điểm yếu của hắn."

Hắn nói, đưa chén rượu trong tay cho Minh Chúc, lười biếng chống đầu, hỏi: "Sư huynh muốn hắn à?"

Minh Chúc uống một ngụm rượu, rũ mắt, nghi ngờ nhìn hắn.

Thẩm Hồng Xuyên nói: "Lần này Minh Chiêu đến đây chỉ e là vì nội đan của Hề Sở, mà Lược Nguyệt Lâu phải cách thời gian mới thả Hề Sở ra khỏi lồng giam, ngày thường vốn không có cơ hội gặp hắn, muốn lấy nội đan hắn, chỉ có thể xuống tay vào đêm nay."

Minh Chúc có chút chần chờ.

Đúng lúc này, tiếng chuông trong trẻo dễ nghe kia lại vang lên, trên mặt đất rộng lớn ở giữa chậm rãi hiện ra bóng người màu tím ấm áp.

Bốn phía lập tức ồ lên, xôn xao vây quanh dây xích.

Người nọ tựa như hiện ra từ trong không khí, cả người áo tím thướt tha như đóa hoa nở rộ, ưu nhã dang rộng tứ chi thon thả, sau lưng hình như có hư ảnh yêu tướng chín chiếc đuôi, không gió cũng làm mái tóc dài chấm đất và quần áo lay động phất phơ.

Minh Chúc nhảy khỏi bàn, bước nhanh vài bước đến trước kết giới được ngăn ra bởi xiềng xích kia.

Thẩm Hồng Xuyên nói: "Đó chính là Hề Sở."

Mấy trăm năm trước, thành Đất Trũng luôn tránh đời, mị lượng cấp thấp nhất không có hình dạng con người, chỉ có mị lượng tu vi đăng đỉnh hoặc huyết mạch thuần khiết mới hóa thành hình người, có nữ có ảo(3), ghép lại Thành Yêu.

Mà Hề Sở là Thành Yêu huyết thống thuần khiết ở thành Đất Trũng, dung mạo tuyệt mỹ gần như bức người, hắn có đôi thú đồng(4) như giếng cổ không gợn sóng, lạnh như băng sương nhìn khoảng không trước mặt, như tảng băng được điêu khắc đẹp đẽ, không có hơi người.


trướctiếp