Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 27: Mời ong gọi bướm


trướctiếp

Trời tảng sáng, nắng sớm nhạt nhòa.

Minh Chúc khó có được giấc ngủ ngon, lúc tỉnh lại, hắn đã ngủ đến dại cả người, ngồi trên giường cả buổi mới tìm lại được tinh thần.

Bên ngoài vang đến tiếng bàn đĩa va chạm, còn có mùi điểm tâm theo gió thổi bay qua cửa sổ.

Minh Chúc khoác bừa áo quần, đầu bù tóc rối quần áo không chỉnh tề đẩy cửa ra - lôi thôi luộm thuộm thế mà hắn còn dám ra khỏi cửa thì chắc là còn chưa tỉnh ngủ, nhầm nơi này là núi Nhật Chiếu rồi.

Nên hắn vừa mở cửa, cào tóc ngẩng đầu đã thấy khắp nhà là các thiếu nữ dung mạo như ngọc, nhan sắc rực rỡ(1) - ai cũng một thân áo trắng, uyển chuyển nhu mì, có người đang bày thức ăn, có người ôm nước, nhất cử nhất động đều là vẻ dịu dàng đẹp đẽ dính chết người Minh Chúc yêu nhất.

Minh Chúc: "..."

Chẳng đợi hắn phản ứng lại, các thiếu nữ thấy hắn cả rồi, không hẹn mà cùng nhau dừng lại động tác trong tay, hơi cúi người nói: "Minh Chúc công tử."

Nết của hắn là cho dù đầu bù tóc rối cũng không thẹn thùng, biết nghe lời hay, cong môi cười, nói: "Chà, các vị sớm thế."

Mấy thiếu nữ che miệng cười khẽ, uyển chuyển nhẹ nhàng bước qua, nói: "Tiểu thiếu gia bảo chúng ta chờ Minh Chúc công tử rửa mặt, thay y phục."

Đôi mắt Minh Chúc cong cong, nói liến thoắng: "Được được được, thay thay thay."

Ngay khi Thẩm Hồng Xuyên đã sửa soạn xong chuyện ra ngoài, đẩy cửa vào, thấy Minh Chúc đã thay quần áo rồi, lúc này đang ngồi bên bàn, ý cười ngập khuôn mặt để cho các thiếu nữ thùy mị xinh đẹp cạnh bên đút điểm tâm cho mình, trên mặt nở nụ cười như hoa.

Thẩm Hồng Xuyên: "..."

Minh Chúc ghé tai thiếu nữ, không biết nói lời đáng thẹn nào, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ vụt hiện ra tia hồng nhạt, có chút giận dỗi nói: "Công tử!"

Minh Chúc cười to ha ha.

Thẩm Hồng Xuyên ho khan một tiếng, mấy thiếu nữ vội hành lễ với hắn, hắn bước nhanh lên, tùy ý vung tay: "Các ngươi lui xuống trước đi, nơi này không cần các ngươi hầu hạ nữa."

Còn không đi nữa, bữa này không biết phải ăn đến khi nào.

Đợi tới khi người hắn đuổi đi cả rồi, Thẩm Hồng Xuyên mới sán lại ngồi gần Minh Chúc, cười nhạt, nói: "Sư huynh, mấy món này có vừa ý không?"

Minh Chúc đẩy đẩy điểm tâm qua bên, giữa mày lộ ra chút ghét bỏ - một khi chẳng còn các thiếu nữ ôn hương noãn ngọc(2) đút cho, hắn chẳng còn hứng thú gì, nói: "Không ăn, chúng ta đến Văn Phong Lâu đi."

Thẩm Hồng Xuyên vội giữ hắn lại: "Đừng mà, giờ còn sớm, ngồi chút nữa đi."

Minh Chúc nghe thế mới ngồi lại, tùy ý nhìn một bàn đầy điểm tâm đẹp đẽ, hình như nhớ tới gì đó, trầm tư nói với Thẩm Hồng Xuyên: "Hồng Xuyên, huynh hỏi đệ một chuyện, đệ nhất định phải trả lời thật cho huynh, không được có nửa câu lừa gạt."

Thẩm Hồng Xuyên: "Hồng Xuyên nói rồi, tuyệt đối không lừa gạt sư huynh bất kỳ điều gì."

Giọng điệu hắn thập phần thật tình thiết tha, thiếu điều giơ tay thề thốt để bày tỏ lòng thành.

Minh Chúc nghiêm túc nhìn hắn, nói: "Huynh béo không?"

Thẩm Hồng Xuyên: "..."

Minh Chúc ở trên ghế đứng lên, hơi dang tay, xoay hai vòng trước mặt Thẩm Hồng Xuyên, quần áo tung bay, ống tay áo to rộng, vạt áo trên có thêu hoa hải đường bằng chỉ vàng như bay theo: "Đệ nhìn huynh một cái, huynh có béo không? Eo? Vai? Hay là chân?"

Thẩm Hồng Xuyên: "..."


trướctiếp