Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 24: Hành Diên Thực Thẩm


trướctiếp

Hành Diên Đài gần Nhật Chiếu nhất nằm ở cánh đồng hoang vu dân cư thưa thớt cách mười dặm về phía bắc, bởi hình thể Hành Diên to lớn, cần nơi xa rộng để đáp xuống cho nên Hành Diên Đài của mỗi thành đều xây ở nơi cực kỳ hẻo lánh.

Minh Chúc sợ độ cao không thể ngự kiếm nên Chu Phụ Tuyết đành thuê xe ngựa, chậm chạp lắc lư đưa người đi tới Hành Diên Đài.

Cái gì Chu Phụ Tuyết cũng biết chút ít, ít nhất biết nhiều hơn hai vị sư huynh đôi tay chẳng động việc gì(1), trúc trắc ngồi trước đánh xe, nhàm chán nghe Minh Chúc với Lục Thanh Không trong xe nói chuyện.

Minh Chúc nói: "Chúng ta thật sự phải ngồi Hành Diên ư?"

Lục Thanh Không mười phần hờ hững: "Không ngồi Hành Diên vậy huynh muốn chạy bộ tới thành Duyệt Ngọc à?"

Trong xe ngựa nhỏ hẹp chỉ có chiếc bàn nhỏ, Minh Chúc mặt như tro tàn dựa lên, hai mắt chẳng còn thần thái gì, héo queo nhỏ giọng thì thầm.

Lục Thanh Không đang dùng dao găm rỉ sét cẩn thận tỉ mỉ khắc lên khối sắt, vừa làm vừa phân tâm nói: "Lại nói trên Hành Diên chắc chắn có phòng đơn, lên thuyền huynh cứ chờ trong đó không cần ra ngoài, coi như ở khách điếm không phải là được rồi sao? Shh… Huynh đừng nói chuyện với đệ nữa, đệ lại khắc nhầm một dao."

Minh Chúc tự động làm lơ câu cuối, mặt ủ mày chau nói: "Nhưng mà huynh vừa nghĩ tới chuyện bản thân vậy mà bay trên trời là nhịn không được…"

Hắn chỉ là nghĩ tới loại cảm giác treo trên bầu trời làm người ta mất đi trọng lực, sắc mặt đã tái nhợt, nhìn như muốn nôn.

Lục Thanh Không: "Minh Chúc! Muốn ói cút ra ngoài ói giùm đệ!"

Minh Chúc: "Huynh… Huynh huynh huynh huynh nhịn không được… Ọe…"

Lục Thanh Không: "..."

Cũng may cả đêm hắn chẳng ăn gì, muốn nôn cũng chẳng có gì để nôn, đành nằm trên bàn nhỏ nôn khan vài tiếng, cả người ỉu xìu.

Lục Thanh Không không để ý đến hắn, tiếp tục khắc đồ của mình.

Minh Chúc bình thường lại một tí, cảm thấy có chút nhàm chán, kéo tay áo Lục Thanh Không, thử nói: "Chúng ta thật sự phải ngồi Hành Diên ư?"

Lục Thanh Không: "..."

Hắn không nhịn được nữa, cắm con dao găm chém sắt như chém bùn lên bàn nhỏ, u ám nhìn hắn: "Dọc đường này huynh hỏi chuyện này cả 800 lần rồi, rốt cuộc thấy phiền không? Nói thêm một chữ nữa ta nhét huynh vào Chẩn Vực châu, cho huynh nếm thử cảm giác lên trời trước! Từ giờ trở đi huynh đừng có mà nói chuyện với ta nữa! Phí lời một câu ta xử chết huynh!"

Minh Chúc lập tức nín thin.

Ba người nghiêng ngả hơn một canh giờ, rốt cuộc mới tìm thấy Hành Diên Đài trong cánh đồng hoang vu.

Hành Diên Đài dựng ở nơi giếng đổ nát bỏ hoang bên vệ đường, tiếng người ồn ào, nhìn không giống dịch trạm, ngược lại còn náo nhiệt hơn trấn nhỏ dưới chân núi Nhật Chiếu, còn có xe ngựa chở hành lý chạy trên đường đi theo cùng phía - đi đến Hành Diên Đài ở giữa.

Minh Chúc đội đấu lạp, bước xuống từ xe ngựa, nhìn người lại qua, mặt mày tái nhợt, cảm khái: "Mấy người này đều tới ngồi Hành Diên à? Người không sợ chết nhiều ghê ha."

Lục Thanh Không tùy ý nhìn bản đồ đơn giản chỗ lối vào, nói: "Hành Diên là công cụ ngày đi ngàn dặm thay thế thuật ngự vật do Thực Thẩm Quốc đưa vào vận hành từ hơn ba mươi năm trước, bao năm qua còn chưa nghe tới chuyện có người ngã chết, huynh khỏi lo giùm người khác - đi về phía trước, bên Hành Diên Đài có chỗ bán ngọc lệnh."

Minh Chúc chậm chà chậm chạp, sống chết cũng không muốn lên Hành Diên, Lục Thanh Không cũng kệ hắn, tự mình đi mua ngọc lệnh trước, giao đại sư huynh cho sư đệ nhỏ nhất nhìn chằm chằm.

Minh Chúc nửa vén mảnh vải mỏng màu đen, híp mắt nhìn đài cao cách đó không xa, nói: "Toàn người thường không có chút linh lực qua lại nhiều như thế, Tiểu Thập Tam nè, đệ nói nếu Hành Diên rơi thật, mấy người bọn họ phải làm sao?"

Chu Phụ Tuyết kéo tay đang vén khăn che mặt của hắn xuống, nhàn nhạt nói: "Sư huynh không cần lo hão, dù huynh rơi xuống Hành Diên cũng không rơi đâu, yên tâm."

Minh Chúc: "..."


trướctiếp