Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 22: Hạc quy hoa biểu


trướctiếp

Quyển 2: DUYỆT NGỌC TÁNG HỒ

Hoa biểu: Cột đá khắc hoa (dựng trước cung điện hoặc lăng mộ xưa).

Hạc quy hoa biểu là lời cảm thán, than thở trước cảnh thế nhân đổi thay.

Mưa xuân theo gió, ý xuân sắp tàn.

Mây kéo mịt mù, toàn bộ Nhật Chiếu được bao phủ trong làn khói trắng lượn lờ, hoa lê sau núi đua nhau nở rộ, rét hơn tuyết, lạnh hơn sương(1) trắng xóa một vùng.

Một bóng người giương ô nhẹ nhàng chậm rãi đi qua dưới ngàn cây như đọng tuyết, trên chiếc ô trúc đen đã đầy cánh hoa lê rơi rụng, người nọ dáng cao lớn, tư thái tự do, bàn tay khớp xương rõ ràng còn cầm theo hai vò rượu mới, theo động tác của hắn va nhẹ tiếng giòn tan.

Đến dưới gốc hoa lê to nhất trong vườn, bóng người kia mới dừng lại, hơi nâng ô, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ lạnh băng, chính là Chu Phụ Tuyết sau khi trưởng thành.

Hắn đặt ô sang cạnh bên, hơi rũ mi, cúi người, thong thả ung dung chôn vò rượu hoa lê ủ chín dưới tán cây, trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt không đổi bao năm, tựa như chuyện gì cũng chẳng làm hắn thay đổi sắc mặt.

Bận rộn một hồi, hoa lê như tuyết bay lả tả, rơi trên vạt áo, phát quan(2), bị hơi mưa dính vào khiến cho y phục Nhật Chiếu màu lam trong trẻo như điểm xuyết thêm hoa tuyết.

Thời gian năm năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhóc con mới đến Nhật Chiếu ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh mà lòng đầy hoảng loạn cũng đã lớn thành tiểu công tử tiêu sái tuấn mỹ như ngọc, nhất cử nhất động đều là phong thái tao nhã.

Cũng làm khó hắn, được hun đúc dưới một Minh Chúc chẳng ra sao còn có thể kiên trì bản tâm(3) mình, khó khăn lớn lên thành người tao nhã đẹp đẽ.

Hắn chôn rượu dưới gốc cây, cũng chẳng để ý đến hoa lê trên người, lần nữa cầm ô, xoay người rời đi.

Xa xa truyền đến tiếng chuông xưa, trống trải tịch mịch, như tơ không dứt.

Chu Phụ Tuyết nhíu mày, chân bước càng nhanh, mới vừa ra khỏi vườn hoa lê sau núi, một bóng người đứng ở bậc thang cách đó không xa vẫy tay với hắn: "Sư huynh, nhanh một chút, tiểu sư thúc đang chờ ở bậc thang đệ tử, đừng để lỡ giờ xuống núi!"

Chu Phụ Tuyết "ừm" một tiếng, bước nhanh tới: "Đến ngay."

Trường An, cuối mùa xuân năm thứ 31, mưa bay ngậm khói, hoa lê rợp trời.

Khi Chu Phụ Tuyết đuổi tới bậc thang đệ tử, Quy Hà đã khép ống tay áo, chờ đợi lâu rồi - nói tới cũng lạ, vị tiểu sư thúc ngày thường ôn tồn lễ độ lúc nào cũng ô giương chẳng rời tay, nhưng vừa đến ngày mưa lại khép ô cầm đấy, mặc cho mưa đầy trời ướt đẫm cả áo quần hắn.

Chu Phụ Tuyết bước nhanh đến, cúi người hành lễ đệ tử: "Bái kiến tiểu sư thúc."

Quy Hà xưa nay là bộ dáng thanh nhã cao quý(4), trên lông mi còn đọng hạt mưa rất nhỏ, chớp mắt đã nhẹ lăn xuống từ trên mặt, giọng mềm mại, nói: "Phụ Tuyết à, đồ vật đem theo xuống núi chuẩn bị hết chưa?"

Chu Phụ Tuyết đưa vòng trên tay là vật chứa đồ lên, nói: "Đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, nhọc cho sư thúc lo lắng."

"Sư phụ con bế quan ngay lúc này, không thể tự mình tiễn con nên cậy ta dặn dò con mấy câu." Quy Hà đưa bàn tay đầy hạt nước ra, điểm nhẹ lên giữa mày Chu Phụ Tuyết: "Chuyến này xuống rèn luyện, nhớ kỹ không giận, không nóng, không buồn, giữ bản tâm mình, hồng trần ồn ã, đừng nên luyến lưu."

Chu Phụ Tuyết hơi cúi đầu, cảm nhận được giữa mày nơi đầu ngón tay lạnh băng của Quy Hà điểm tới có một luồng linh lực rét lạnh đột ngột xông vào, tựa như khi Minh Chúc lần đầu gặp hắn đã cho hắn hộ thân chú làm quà gặp mặt.

"Vâng, đa tạ sư phụ, sư thúc."

Quy Hà chuyển linh lực qua mới nhẹ nhàng thu tay: "Lần này xuống núi vốn nên là Thập sư huynh con đi cùng, nhưng mấy hôm nay mưa dầm không ngớt làm nó đột nhiên nhiễm lạnh, xuống giường không được, sư phụ con không có ở đây, sư thúc đành tự quyết, để sư huynh khác bầu bạn cùng con."

Chu Phụ Tuyết lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn về phía sư huynh vẫn luôn khép tay áo không nói lời nào, đột nhiên cảm thấy đợt rèn luyện này khỏi đi cũng được.

Quy Hà nói: "Thanh Không à, lần này xuống núi, Phụ Tuyết nhờ vào con."

Lục Thanh Không và Minh Chúc giống nhau, chưa bao giờ mặc áo Nhật Chiếu đàng hoàng hết, cả người hắn là áo chỉ một màu đen, đai to ở eo(5) treo cơ man là cơ quan khéo léo lung tung cả lên, khua nhẹ ra âm thanh "cạch cạch" của khí giới, thật sự quỷ dị.


trướctiếp