Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 18: Tai bay vạ gió


trướctiếp

Minh Chúc mất máu quá nhiều, còn chút nữa nôn đến suy nhược, cả người đờ đẫn, mơ mơ màng màng ngất cả nửa ngày, khi hắn tỉnh lại lần nữa thấy mình đang nằm trên lưng Lục Thanh Không, bước trên ba nghìn bậc thang - bọn họ đã đi qua rừng Khô Mộc, quay lại núi Nhật Chiếu.

Minh Chúc ậm ừ phát ra tiếng hừ nhẹ.

Lục Thanh Không: "Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì ngồi dậy ngay cho ta, cõng huynh cả đường rồi."

Minh Chúc không tỉnh lắm, mê man nghi hoặc: "Không… Không về…"

Lục Thanh Không không kiên nhẫn nói: "Không về, vậy đệ ném huynh xuống!"

Hắn bày ra tư tế như muốn hất Minh Chúc khỏi lưng mình thật, Chu Phụ Tuyết kế bên vội đưa tay đỡ, sợ Minh Chúc bị run lọt xuống.

Minh Phù Hoa nắm tay Du Nữ đi tít phía trước, nghe động tĩnh bèn quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Trước đó Quy Ninh chân nhân có dặn, nếu huynh có hành động thoát khỏi Nhật Chiếu, bất kể là dùng thủ đoạn nào cũng phải đưa người về. Minh Chúc, đừng ép ta động thủ."

Không biết Minh Chúc có nghe vô lời này không, ngón tay không chút máu bám chặt vai áo Lục Thanh Không, đầu đau như búa bổ: "Ta muốn xuống núi… buông, ta ra…"

Hắn vừa nói thầm vừa giãy giụa muốn nhảy xuống.

Minh Phù Hoa không nói lời nào, đi tới không chút nể nang đánh một chưởng vào gáy Minh Chúc, Minh Chúc vốn đã không tỉnh bao nhiêu, thế mà đang sờ sờ ra đó thì bị đánh ngất luôn.

Chu Phụ Tuyết với Du Nữ trợn mắt há miệng nhìn nàng, ngay cả Lục Thanh Không mới nãy tuyên bố muốn ném Minh Chúc xuống cũng giật mình ngay tại chỗ.

Minh Phù Hoa thu lại tay áo tung bay, chẳng buồn nhìn đến, quay người đi: "Đừng làm lỡ thời gian nữa, đi mau."

Mọi người nhìn sư tỷ không chút nào là nể tình đại sư huynh, lập tức sợ rúm lại, kẹp chặt đuôi ngoan ngoãn theo lên.

Du Nữ trong Bách Kiếm Sơn tìm được kiếm Hồng Tuyết đã gây một trận ảnh hưởng rung chuyển khắp núi Tây Nhật Chiếu, làm người ta đỏ mắt không thôi, ngay cả Quy Ninh chân cũng hiếm có được một lần đi núi Tây bái phỏng, tiện tay thưởng cho Du Nữ một món pháp khí hàng thượng phẩm và một đống bảo vật hiếm lạ.

Du Nữ "nhận thụ sủng mà nhược kinh(2)".

Kiếm Hồng Tuyết trong mắt người ngoài là thần binh lợi khí ngàn năm khó gặp, binh khí còn chưa nhận chủ đã tự thành khí linh, chưa có ai từng nghe qua, nhất thời chỗ Du Nữ ở khách khứa chật nhà, ai cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái của Hồng Tuyết, dọa cho Du Nữ vốn nhát như chuột không hiểu gì.

Lúc này có cơn mưa nhỏ mênh mang khắp trời, nơi chân trời sương mù xanh lượn lờ, che khuất lầu cao trong núi.

Quy Ninh chân nhân vận áo xanh, dáng điệu nhẹ nhàng đạp qua cầu dây giữa trời quay về núi Bắc, sắc mặt nhiễm tầng lãnh đạm khác thường, hắn chẳng bung dù cũng không dùng linh lực tránh mưa, cứ thế một lát sau cả người trên dưới đều là hạt mưa thấm đẫm, trượt xuống theo vạt áo.

Quy Hà chờ ngoài đại điện, thấy người từ xa bèn đi tới đón ngay: "Sư huynh?"

Quy Ninh chân nhân chẳng nhìn tới hắn, lạnh giọng nói thẳng: "Minh Chúc đâu?"

Quy Hà đi theo sau hắn, nói: "Lần này A Chúc thân thể bị thương nặng, hiện đang ở chỗ Đệ An."

Quy Ninh chân nhân đẩy cửa điện, ngón tay trút ra luồng linh khí, vết ướt trên người biến mất cả, hắn đi tới chính giữa đại điện, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như hạt châu chạm vào đĩa ngọc(3): "Bảo nó đến gặp ta ngay."

Quy Hà tựa như còn muốn nói gì thêm, nhìn thấy sắc mặt Quy Ninh chân nhân âm u nặng nề, đành chẳng nhiều lời: "Vâng."

Khi Minh Chúc nhận được lệnh gọi của Quy Ninh chân nhân, Thẩm Đệ An còn đang nhăn mày thoa thuốc lên tấm lưng máu thịt lẫn lộn của hắn, trên mặt còn lộ ra tia quở trách: "Làm quái gì đi Bách Kiếm Sơn mà bị thương thành cái dạng này? Người khác ngoài sáng trong tối mắng ngươi không học vấn không nghề nghiệp thì ngươi sẽ thành thật ngồi yên trên cái danh củi mục chày cây à?"

Minh Chúc hít hà "shh... shh…" không để ý Thẩm Đệ An cằn nhằn, nói với tiểu đạo đồng trước mặt: "Sư phụ kêu ta đi ngay bây giờ à?"

Tiểu đạo đồng cúi người đáp: "Vâng."


trướctiếp